Nhìn nơi thân ảnh kia biến mất, lại quay đầu nhìn cái giường, nếu sớm biết y cho rằng tối qua là mơ, vậy tối qua, nàng đã không nghe mấy lời xứng đáng đối đãi tốt hơn linh tinh đó, cứ gạo nấu thành cơm, y tóm lại vẫn phải chịu trách nhiệm với mình, không phải sao!
Có điều, tương lai vẫn còn dài!
An Cửu bình tĩnh trở lại, ấn nút khởi động cơ quan, vách tường như tối hôm trước mở ra, An Cửu ra ngoài, trong Lưu Li Hiên vẫn nhàn nhạt mùi hương u lan.
An Cửu biết, Bắc Sách đã không còn ở ở trong Bắc Vương phủ, vì thế trực tiếp rời đi.
Hồng Linh đợi bên ngoài cả đêm, thấy An Cửu ra tới, liền chạy tới đón tiếp: "Tiểu thư, nô tỳ hình như vừa nhìn thấy Bắc thế tử."
"Ừ, ta biết."
"Tiểu thư biết? Vậy tối hôm qua..." Hồng Linh nhìn An Cửu, bỗng nghĩ tới gì đó, nhưng nhanh chóng theo bản năng đập tan ý niệm này, vừa rồi lúc Bắc thế tử ra ngoài, sắc mặt không tốt, chỉ sợ hai người...!
Hồng Linh đang suy tư, An Cửu đã ra khỏi Huy Âm Điện.
Hồng Linh hoàn hồn, vội đuổi theo, cùng An Cửu trở về Tấn Quốc Công phủ.
Mới vào cổng lớn Tấn Quốc Công phủ, An Cửu liền bắt gặp Diệp Thanh vội vã dạo bước ngoài đại sảnh, vừa thấy An Cửu, sắc mặt gã càng thêm khó coi.
"A, Đại tiểu thư mới sáng sớm đã từ ngoài phủ trở về, tối hôm qua không biết đã làm gì nữa!" Diệp Thanh chanh chua nói, có lẽ vì chuyện khế nhà và khế đất khiến gã bực bội, mượn thời điểm gặp An Cửu, trút toàn bộ lửa giận ra.
Đêm qua, gã đã suy nghĩ cả đêm, tìm đến mấy công tử ngày thường khá thân thiết, nhưng nhắc tới chuyện mượn bạc, những kẻ đó đều tránh còn không kịp.
Nếu gã không mượn được bạc, tòa nhà này sẽ mất, nghĩ vậy, Diệp Thanh mới hạ quyết tâm tới đây chờ cha ra cửa, mở miệng xin bạc.
An Cửu nhíu mày, nghĩ đến độc trên người Bắc Sách, kẻ hạ độc kia thật sự đáng giận, nếu để nàng tìm được, nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn kẻ đó, tâm trạng đang bực bội, giờ phút này lại đụng phải Diệp Thanh.
An Cửu lạnh giọng: "Đại thiếu gia lại làm ra chuyện gì sợ người ta biết hả?"
Có lẽ chột dạ, Diệp Thanh ngẩn ra, ngay sau đó hất cằm cao giọng: "Tiện nhân nhà ngươi, chuyện của bổn thiếu gia liên quan gì tới ngươi!"
"Vậy chuyện của ta liên quan tới ngươi à?"
"Ngươi..."
Diệp Thanh còn chưa nói hết, đúng lúc này, Diệp Hi từ chính sảnh đi ra, trông thấy An Cửu, theo bản năng nhíu mày, trầm giọng: "Chuyện gì mà ồn ào như vậy, còn ra thể thống gì!"
"Cha, nữ nhân này...!Không, không có gì cha, nhi tử không hiểu chuyện, Đại ỷ giáo huấn con, nhi tử khiêm tốn nghe lời, cha không cần nhọc lòng."
Thái độ Diệp Thanh đột nhiên thay đổi, ngay cả An Cửu cũng kinh ngạc.
An Cửu nhàn nhạt liếc nhìn hai người, không nói gì thêm, vòng qua, trực tiếp đi về phía Thanh Ninh Tiểu Trúc.
Nhưng, Diệp Thanh đột nhiên thay đổi thái độ vẫn khiến An Cửu cảm thấy kỳ lạ, khiêm tốn nghe lời sao? Diệp Thanh kia không phải kẻ như vậy!
"Chú ý động tĩnh của Diệp Thanh, bất cứ động tĩnh gì cũng phải bẩm báo với ta." Về Thanh Ninh Tiểu Trúc, An Cửu phân phó Nam Minh.
"Vâng." Nam Minh lĩnh mệnh.
An Cửu trầm mặc một lát, lại lên tiếng: "Ngươi đi nói với Lẫm thiếu chủ, ta muốn tìm y giả và người dùng độc giỏi nhất thiên hạ."
Nam Minh nhìn An Cửu, có hơi kinh ngạc, chung quy vẫn lĩnh mệnh như trước: "Vâng, chủ tử."
Trong Tấn Quốc Công phủ hết sức an bình, nhưng không ai biết, một hồi đại biến đang chuẩn bị tới.
Diệp Thanh qua loa có lệ với Diệp Hi xong, về phòng, nhốt mình trong phòng suốt một ngày, giống như đang tính toán cái gì đó, mãi đến khi màn đêm buông xuống, thân ảnh kia mới lặng lẽ ra ngoài, lén lút đánh giá xung quanh Thanh Ninh Tiểu Trúc.
Ngày thứ hai, Diệp Thanh lại ra ngoài, hành tung rất cẩn thận, tới chiều lúc hồi phủ, sắc mặt dào dạt đắc ý.
Nam Minh bẩm báo mọi động tĩnh của Diệp Thanh với An Cửu, trong căn phòng ấm áp, An Cửu tùy ý thưởng thức một món đồ, trong ánh mắt thâm trầm lộ ra một tia quỷ dị.
"Vậy sao? A, dò xét địa hình, tìm sự giúp đỡ, Diệp Thanh này muốn làm gì đây?" An Cửu lẩm bẩm, híp mắt, cảm thấy vô cùng hứng thú, nếu việc này nàng cũng đoán không ra, vậy thì quá ngu ngốc, không phải à?
"Chẳng lẽ gã gió cùng rứt giậu, không thể xin Diệp Quốc Công bạc, liền muốn đi trộm?" Nam minh thử hỏi, vậy cũng không thể để thành công, dù sao, thứ chủ tử muốn chính là khế đất và khế nhà chứ không phải tiền chuộc của Diệp Thanh.
"Đúng vậy, là chó cùng rứt giậu, có điều, không phải trộm bạc của Diệp Hi." An Cửu lạnh giọng, "Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, gã muốn ra tay, chỉ có thể là đêm nay.
Xem ra đêm nay, Thanh Ninh Tiểu Trúc của chúng ta sẽ không thái bình!"
Thanh Ninh Tiểu Trúc?
Ý của chủ tử là, Diệp Thanh muốn trộm đồ của Thanh Ninh Tiểu Trúc sao?
Trong Thanh Ninh Tiểu Trúc có đồ hoàng cung ban thưởng, còn cả lễ vật Bắc thế tử đưa tới, rất nhiều thứ đều có giá trị liên thành, Diệp Thanh kia thế mà...!Dám động tâm tư lên đầu chủ tử?
"Chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tăng cường phòng bị, Diệp Thanh kia đừng hòng tới gần Thanh Ninh Tiểu Trúc."
An Cửu lại nhíu mày: "Không, chẳng những không cần tăng cường phòng bị, chúng ta còn phải tạo thuận lợi cho gã."
Nam Minh giật mình: "Chủ tử, người định..."
Dẫn quân vào cuộc?
An Cửu nhìn ra suy nghĩ trong lòng Nam Minh, cười ha ha: "Không sai, cơ hộ tốt như vậy, chúng ta không thể bỏ lỡ, nếm đêm nay Thanh Ninh Tiểu Trúc của chúng ta không thể thái bình, như vậy, đương nhiên phải khiến cả quốc công phủ cùng náo nhiệt!"
Nam Minh nhếch môi: "Vâng, chủ tử, thuộc hạ đã biết nên làm gì rồi!"
Xem ra, Tấn Quốc Công phủ e rằng sẽ sớm nổi sóng lớn cuồng phong, mà lúc này, Diệp Hi cùng lão phu nhân chỉ sợ vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm dần ập tới!
Có điều, dù bọn họ phát hiện, chủ tử cũng sẽ không cho họ có bất cứ cơ hội trở mình nào!
Màn đêm buông xuống, trong Thanh Ninh Tiểu Trúc, hôm nay tắt