“Ông Sáu muốn nhà con nhận nuôi ba đứa bé này, không phải không thể, nhưng mà ông Sáu và các vị trưởng bối đây cũng đâu thể vì nhà con có chút điều kiện mà việc gì cũng viện lý do này chứ.
Hiện tại điều kiện nhà nào cũng không tốt, người trong thôn thấy nhà con vừa có gia súc vừa có gà có lẽ nghĩ nhà con sinh hoạt tốt lắm, nhưng thật ra chẳng khác gì mọi người đâu ạ.” Khương Thần ngồi trên giường đất góc phía Nam, tay cầm chiếc ly nhìn ông chú Sáu và từng vị trưởng bối ngồi ở giường đối diện.“Lương thực trong nhà con chẳng còn bao nhiêu, chỉ là năm ngoái nội con muốn chờ giá tăng kiếm thêm chút tiền nên giữ lại không vội bán bắp, còn chú Hai thì bán đi một phần, lúc con trở về mọi người cũng nhìn thấy đó, chả mang được cái gì về cho nhà, sau này đi mấy chuyến là do Vick nhờ chúng con giúp đỡ, một người bạn của anh ta sống trong thành phố trữ được ít vật tư, chia cho anh ta một ít cũng chỉ đủ mình anh ta ăn.” Khương Thần dừng lại một chút “Ông bà nội con đều là người nhân từ, bằng không trước đây đã không thu nhận con rồi, con luôn nhớ kỹ đại ân này, thu nhận ba đứa bé đồng cảnh ngộ cũng nên, nhưng cần phải nói rõ với các ông các cụ tiền bối đây là sau này không thể cứ lôi nhà con ra đỡ.
Sức lao động trong nhà con chỉ được mấy người, nội con giờ bảy mươi rồi không thể làm việc nặng nhọc, Đại Bảo thì như vậy, tính đi tính lại chỉ có chú Hai, anh Cẩm Dương, con và Cẩm Khê, bốn người phải nuôi một gia đình khó khăn lắm chứ.”Lục thúc gia cũng ngại lắm, nghe Khương Thần nói năng nương tình như vậy thì thở phào nhẹ nhõm hẳn “Ông biết chuyện này khó xử cho cả nhà lắm, nhưng cả nhà cũng biết người thôn mình đó, ngoài nhà con ra bọn ông không nghĩ được nhà nào sẽ chịu nhận nuôi ba đứa bé này, hầu như các hộ ở bên Đông thôn người vợ Triệu gia đều đắc tội hết, các nhà khác cũng nương theo đó từ chối.
Bản thân ông là trưởng thôn nên đứng ra gánh vác, nhưng cháu biết đấy, bà Sáu của cháu đã nằm liệt giường nhiều năm nay, hai đứa dâu nhà ông vừa phải chăm sóc bà vừa chăm lo nhà cửa ruộng vườn, hai gia đình chú của cháu còn phải ở chung với nhau, thật sự không thể thu xếp chỗ cho đám trẻ được.”Khương Thần gật đầu “Chuyện nhà ông Sáu con biết mà, nhưng phải nói đến nhà chú thím Hai con nữa, chị dâu con biết bọn trẻ chưa ăn sáng liền lập tức làm mì cho chúng ăn, chỉ việc này thôi chắc mọi người nhìn ra nhà chú con đều là người tốt bụng, cũng dễ nói chuyện, nếu là ngày trước chỉ cần các vị đến khuyên giải khẳng định họ lập tức gật đầu đáp ứng ngay, nhưng nay không giống xưa, xin lỗi con thô tục không nói được lời hay, nhưng ở bên ngoài đi lính hai năm rồi lang thang kiếm sống vài năm, cũng gặp không ít cảnh đời, hiện tại thói đời thay đổi, sau này có khi trong thôn chưa chắc kiếm được một người thành thật.
Ông Sáu nghĩ xem từ năm ngoái trong thôn bắt đầu gặp nạn, có lần nào nhà con không đi hỗ trợ, năm nay gà mái nhà con đẻ trứng, gà con ấp được cũng cho đi hết, nhiêu đó đâu tính là chút lương thực, nhà con hy sinh khá lớn chứ, nếu là người khác thì chưa hẳn chịu nhả ra đâu.”“Nhưng mới sáng sớm ông Sáu và các vị tiền bối đã qua nhà con, không phải muốn ép nhà con nhận vụ này ư, vì sao vậy, có phải có người rỉ bên tai mọi người nói nhà con sinh hoạt dư dả tốt đẹp lắm? Con không chỉ đích danh người nào, các vị hiểu rõ trong lòng là được, chỉ là mong sau này mọi người đừng bị người đó tẩy não, chuyện cả làng thì người cả làng cùng nhau giải quyết, đừng tiếp tục nghĩ nhà con coi tiền như rác nữa” Khương Thần lạnh mặt, giọng nói anh không cao, ánh mắt lại sắc bén, trên giường liền có người chột dạ.Ông chú Sáu cũng lộ vẻ luống cuống xấu hổ, thực sự họ có phần không đúng, hôm nay kéo nhau tới đây đúng là muốn đẩy ba chị em kia cho nhà này, hơn nữa thật sự có người lén nói với mọi người như vậy, cũng không biết Khương Thần làm sao biết được chuyện này “Yên tâm, chuyện nhà mình làm các ông đều chứng kiến, hôm nay cả nhà giữ ba chị em coi như là giúp cho thôn giải quyết vấn đề khó khăn.
Đây sẽ là lần cuối cùng, sau này có ai trong thôn nói nhà mình cái gì, ông là người đầu tiên phản đối.”“Được, có lời này của ông Sáu thì nhà con yên tâm rồi.” Khương Thần cười cười “Vừa vặn khi nãy Cẩm Khê đào được một ít cây tề thái, trong nhà đang làm sủi cảo, lát nữa ông Sáu và mọi người cùng ông nội con uống vài chén nhé.
Rượu ngoại Vick tặng nhà con vẫn còn nửa chai.”“Không không, các ông phải về rồi, đã ở đây cả nửa ngày rồi.” Ông Sáu vội vã xuống giường.“Các chú ở lại ăn cơm với nhà tôi cho vui.” Lão gia tử nhanh chóng giữ khách.“Không được không được, em về nhà có việc.” Ông Năm cũng xuống đất, thời gian làm khách quá dài rồi.
Lão gia tử còn chuẩn bị lên tiếng giữ lại thì thấy cụ lớn xuống đất, lê giày đi ra ngoài, ngay cả tạm biệt cũng không nói, sắc mặt đen kịt.
Khương Thần nhìn bóng lưng của cụ, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc.Ông Sáu lấy tay chọc chọc anh, “Cháu đó nha.”“Ông Sáu cũng đâu thể trách con được.” Khương Thần bình chân như vại.“Được rồi, nhưng lần sau không thể nói cứng rắn như vậy.” Tuy Khương Thần nói năng đả kích người, nhưng ông Sáu chỉ là có chút lúng túng ngượng ngùng, cũng không mất hứng, ông biết rõ Khương Thần nói tới ai.“Còn nữa ông Sáu, ba chị em chúng ở nhà con, nhưng nhà của chúng không thể để người khác khi không chiếm mất.”“Nhưng căn nhà đó vốn không thuộc về họ, khi đó nhà cũ của chúng bị sập mới cho họ ở tạm chỗ hiện tại.”“Lúc họ vào ở có đưa cho thôn hai bao tải bột bắp, không phải là ở chùa, trong thôn cũng nói nhà kia là cho cô nhi quả phụ họ, bây giờ người nhà họ vẫn còn, căn nhà lại vừa tu sửa xong mấy ngày trước, lúc này thu hồi nhà chúng thì có khác gì muốn đuổi đám trẻ đi.
Hơn nữa mọi người ông Sáu vội vàng thu xếp cho ba chị em này không phải là vì muốn chiếm nhà chúng chứ.”“Vậy cháu nói xem phải làm sao?” Diệp lão lục bối rối, lại nói chuyện này đúng là có phần liên quan đến căn nhà kia.“Đem mảnh đất phía sau nhà con bù lại cho ba đứa bé, tạm thời vây lại trước, chờ chúng trưởng thành mới xây nhà sau.”“Được.
Nhưng mảnh đất kia không lớn.”“Từ bờ tường chốt dân phòng đến hàng cây nhà con tính ra vừa vặn một khối đất, vậy cũng đủ rồi ạ.” Trước khi Khương Thần đưa ra ý kiến đã nghĩ đến điều này.Ông Sáu nhìn Khương Thần một chút rồi bất đắc dĩ cười cười “Được rồi, vậy mà lại bị cháu tính kế.
Dù sao tường vây cũng chắc chắn, mọi người tự xem rồi xử lý đi” Mảnh đất kia gần ao trũng, lúc đào đất làm móng chốt dân phòng đều đắp qua chỗ này nên không được bằng phẳng, không ai động đến, thời điểm xây tường vây bởi vì phải vây cả chốt dân phòng và hàng cây bên ngoài nhà Cẩm Khê nên khuếch trương thêm một chút, bây giờ nhìn mảnh đất đó hẹp dài, nếu san phẳng rào lại xác thực có thể trồng trọt.Khương Thần cười cười tiễn các trưởng bối ra ngoài, là anh cố ý đòi hỏi, mà đằng sau nhà họ quả thật có thể vây ra một khối nền nhà, anh lo sau này bị ai đó chiếm, lỡ đụng phải người tâm địa không tốt nhà họ sẽ gặp bất lợi.Hồi nãy sau khi bàn với Cẩm Khê chuyện nhận nuôi mấy đứa trẻ này xong Khương Thần liền ra ngoài, đầu tiên hỏi thăm người trong thôn làm sao tìm được nhà họ, trước đó nghe mọi người ông chú Sáu ngươi một câu ta một câu đều hướng về nhà họ thì Khương Thần biết mọi người ông chú Sáu đã thương lượng xong hết rồi.Cho nên anh ra ngoài hỏi thăm một chút, từ khi Khương Thần huấn luyện cho người trong thôn thì anh rất có uy tín đối với đám thanh niên trẻ, người trẻ tuổi đều sùng bái kẻ mạnh, thậm chí có vài người còn coi Khương Thần là thần tượng.Muốn hỏi thăm tin tức gì đó, không ít người sẵn sàng nói cho anh đâu.Lại nói tiếp việc này liên quan đến cụ lớn chi bên kia, cụ lớn này là ông nội của Diệp Trình, ngụ ở đầu phía Đông thôn.
Ở trong thôn, có lẽ do khoảng cách địa lý nên đầu Đông đầu Tây liên hệ không nhiều với nhau, cụ lớn này là ông nội Diệp Trình nhưng ngoại trừ con trai út Diệp Thế thì không gần gũi với bốn người con lớn khác.
Nguyên nhân khá là sâu xa, mẹ Diệp Thế là vợ hai của cụ lớn, trong nhà họ phát sinh một số chuyện, người ngoài không rõ ràng cho lắm, chỉ biết mấy anh em Diệp Thạc không thân thiết với ông cụ nhà mình, mặc dù Diệp Thế đứng thứ năm nhưng thực tế tuổi chú ấy tương đương tuổi Diệp Thạc, bất quá gia phả đã ghi như vậy nên mọi người không nói gì.Cha Cẩm Khê có quan hệ tốt với Diệp Thạc, bà nội Diệp lại thân thiết với người vợ lớn, sau khi vợ lớn mất thì hai nhà không qua lại với nhau nữa, sau Diệp Thạc lấy vợ ra riêng thì lập lại quan hệ cùng nhà Cẩm Khê, cơ bản không hướng về nhà cụ lớn mà còn có chút mâu thuẫn, nói là mâu thuẫn cũng hơi quá, cùng lắm là nhìn nhau không vừa mắt thôi.Lần cả thôn hùn lương thực góp vốn, ba người nhà cụ lớn oán giận, còn nói nhà Cẩm Dương còn nuôi lừa nuôi dê đó, sao không bảo nhà họ đóng góp nhiều hơn.
Bất quá người trong thôn ít khi hùa theo, nhà anh cũng thèm không so đo, sau đó lần nhà họ bắt gà, bởi vì chỉ bắt được hai con gà mái nên oán giận thêm một trận nữa, Khương Thần nghe được tin tức, là Diệp Thế nói với ông chú Sáu, đại khái là điều kiện nhà ông Hai rất tốt, thôi thì cứ tống lũ trẻ cho nhà họ.Lần một lần hai nhà anh không tính toán, tuy đâm bang như vậy cũng chả gây được chuyện gì nhưng cách làm này khiến người ta chán ghét.
Nên Khương Thần tận dụng cơ hội này kiếm thêm chút đỉnh, còn nói rõ lần sau còn nói cái gì anh sẽ không bỏ qua.Đương nhiên sở dĩ lần này Diệp Thế vội vã nhảy ra như vậy là vì căn nhà của Triệu gia.
Căn nhà này vừa lúc gần sát nhà cụ lớn, Diệp Thế có ba con trai, con cả con thứ đều cưới vợ, không thể ở chung với nhau, bất quá lần trước căn nhà của con thứ bị sập, hư hại hết phân nửa không thể ở nên dọn về nhà cụ lớn, toàn gia hơn mười miệng ăn chen chúc một chỗ, ban đầu trong thôn để cho họ qua Tây thôn chọn một mảnh đất xây nhà mới, nhưng gia đình nhà con thứ không muốn đi, nhà hắn chỉ có hai vợ chồng mang theo con nhỏ cách xa nhà lớn không an toàn, chuyện xây nhà mới cũng trì hoãn đến giờ, vừa vặn nhà Triệu gia kế bên tối qua gặp chuyện không may, nhà họ liền nghĩ đến nơi này, cũng không sợ nhà kia có người chết, nửa đêm không ngủ thương lượng chuyện này, cuối cùng suy xét nhất định phải mau chóng tống ba đứa trẻ kia đi mới dễ làm nên mới sáng sớm đã đến gõ cửa từng nhà, ngoài miệng sốt sắng nói là vì tốt cho lũ trẻ, mỗi câu mỗi chữ dẫn dắt tới nhà Cẩm Khê.Mấy ông chú của Cẩm Khê không ngốc, biết ý đồ nhà họ, không nỡ để nhà Cẩm Khê gánh vác chuyện này, nhưng nói tới nói lui một hồi lại sợ rước chuyện lên người mình nên đành phụ hoạ theo.Khương Thần sau khi biết chuyện xảy ra, trước hết đến hỏi chú thím Hai và vợ chồng Cẩm Dương xem mọi người có đồng ý hay không.Bằng không sao lại nói chú thím Hai tốt tính, không hỏi gì liền đồng ý, chị dâu Anh Tử thì không quản mọi chuyện, cha mẹ chồng và chồng cô không