“Đại Khương, người bên Tào gia thôn đến, nói là muốn mang thi thể của Tào Tam Hổ về.” Cẩm Dương từ bên ngoài chạy vào nói, chạy nhanh quá nên trán đổ đầy mồ hôi.“Họ muốn mang đi thì cứ việc.” Khương Thần không thấy có gì quan trọng.“Không phải, chẳng những thế họ còn muốn chúng ta cho họ một công đạo” Cẩm Dương nói hết những lời chưa kịp nói ra.“Công đạo? Công đạo gì chứ.
Hắn ta như vậy là đáng đời.” Cẩm Khê nghe xong thì khinh bỉ vô cùng.“Vậy ông chú Sáu nói như thế nào?” Khương Thần không nhúc nhích, ngẩng đầu hỏi.“Đang ngăn ở cổng Nam, ông chú Sáu tranh cãi với họ.
Anh vội chạy về báo tin nên không biết tình hình sao rồi.”“Đều ở cổng bên đó hết ư?” Khương Thần chau mày.“Ừ, mấy đội tuần tra đều qua bên đó, người bên Tào gia thôn đến không ít, sợ bên chúng ta bị thiệt nên kéo qua hết.”Trong đầu Khương Thần chợt loé, các ý nghĩ xoay chuyển vòng vòng, cảm thấy không tốt, bèn đứng dậy đi vào gian Tây lấy hai thanh súng từ trong tủ ra giấu ở sau lưng, rồi rút ra một cái ví da nhỏ dài, cầm trong tay, suy nghĩ một chút lại lấy thêm một cây dao găm nữa “Có phải bên mình qua thôn họ báo tin ngay tối hôm qua không?”“Phải, giữa đêm khuya khoắt đã có người sang đó.” Hiện Cẩm Dương cũng thuộc đội tuần tra nên nắm tình hình khá rõ.“Mau đi nói với ông Sáu đóng cổng lại, mấy cổng khác cũng phải canh chừng, e là sắp có chuyện rồi.”Cẩm Dương nghe vậy liền nhanh chân chạy về phía cổng Nam.“Sao vậy?” Cẩm Khê hỏi.“Nếu người Tào gia thôn thật sự muốn ra mặt cho Tào Tam Hổ thì đã tới từ sớm rồi, tối qua đã có người đi báo, cứ tính đi đường chậm chút thì cũng tới sớm hơn mới phải, chuyện này đâu phải việc nhỏ, nếu quan tâm thật sẽ đến ngay lập tức, nhưng bây giờ tối muộn mới đến, anh cảm thấy nhóm người này không có ý tốt đâu.
Em đi đóng cửa hành lang lại hết.
Anh ra ngoài xem một chút.”Khương Thần ra ngoài, đi thẳng xuống nhà dưới “Thịnh Nam, em ra đây anh hỏi cái này một chút.”Triệu Thịnh Nam nghe được thì nhìn thoáng qua bà nội rồi mới đi ra ngoài.Khương Thần dắt tay Triệu Thịnh Nam đến khoảnh sân phía Tây, “Em nói thật cho anh biết, có phải trước khi giết Tào Tam Hổ em đã giấu sẵn cây kéo trong người không? Vì sao em đề phòng hắn ta? Trước đó hắn có những hành động không tốt với em à?” Vấn đề này anh luôn muốn hỏi, bất quá nghĩ về sau Thịnh Nam cũng ở đây nên không vội.Triệu Thịnh Nam nghe xong, cơ thể bé run lên, ánh mắt nhìn Khương Thần phảng phất sự sợ hãi.“Hiện tại anh muốn nghe lời nói thật, anh không quan tâm chuyện em giết Tào Tam Hổ, em chỉ cần kể lại diễn biến hôm đó.
Chuyện này rất quan trọng, anh biếm em hiểu rõ.” Một đứa bé bình thường sẽ không dám ra tay giết người, huống chi là Thịnh Nam luôn chăm sóc các em, tư tưởng chín chắn hơn những đứa bé cùng lứa nhiều.
Đôi mắt Khương Thần lạnh lùng nhìm chằm chằm Triệu Thịnh Nam khiến cô bé sợ đến phát run.“Trước đây thì không nhiều, nhưng hôm qua hắn uống một chút rượu, sau đó đối với em như vậy, mẹ bèn đuổi em ra ngoài, em sợ hắn nên lén giấu một cây kéo, khoảng chín giờ thì mẹ gọi em vào pha trà nên em cầm bình nước vào…” Triệu Thịnh Nam nuốt nước miếng, môi hơi run run, “Em vừa vào phòng thì đột nhiên người nọ nắm tay em, mẹ em cũng bị doạ đi lên kéo hắn ra, kết quả hắn đẩy một cái làm mẹ em ngã đập vào cạnh giường, hắn thấy mẹ em ngã trên đất thì giật mình, em liền cầm cây kéo đâm hắn.”Khương Thần cau mày, xác thực giống như anh nghĩ, Triệu Thịnh Nam không phải vô tình vớ được cây kéo mà là giấu sẵn trước cho nên hiện trường mới không có nhiều vết tích, thời điểm ra tay không xảy ra xô xát “Ý em là Tào Tam Hổ vừa đến nhà là tìm em, sau đó mẹ em ngăn cản, sau hai giờ lại tìm em lần nữa, phải không?”Triệu Thịnh Nam gật đầu, cảm thấy nói ra cũng không khó chịu như đã nghĩ, nên sau đó lưu loát kể lại “Tào Tam Hổ không phải là lần đầu tiên tới nhà tụi em, mẹ em cũng không cho em chạm mặt hắn.
Em cũng không qua gian phòng đó, hôm qua hắn vừa đến liền xông vào phòng nhỏ tụi em ở.” Tuy bé nhỏ tuổi nhưng đi theo một người mẹ không đáng tin cậy như vậy nên đã sớm hiểu chuyện, em trai em gái bé gần như là do bé nuôi lớn, cũng khôn ngoan hơn những đứa nhỏ cùng lứa.Khương Thần gật đầu, thuận tay móc dao găm sau lưng ra, “Anh cũng không coi em như một đứa trẻ, trong xã hội rối loạn hiện nay chỉ có bản thân mới bảo vệ được cho mình.” Nói xong thì đưa dao găm cho Triệu Thịnh Nam.Thịnh Nam nhận lấy, tay nắm chặt dao găm, đôi mắt sáng ngời.Khương Thần vẫn đang quan sát đứa nhỏ này, sở dĩ anh thuyết phục người nhà tiếp nhận Triệu Thịnh Nam nguyên nhân chủ yếu là vì đánh giá cao sự linh hoạt gọn gẽ khi cô bé động thủ giết Tào Tam Hổ, chỉ là một đứa trẻ mà còn kiên cường hơn cả người lớn, hơn nữa có thể do không có cha mẹ dạy bảo, thế giới quan của bé không giống mấy đứa trẻ khác, sau khi Tào Tam Hổ chết, Khương Thần phát hiện đứa nhỏ này không hề e ngại, giống như đối mặt với câu hỏi của anh khi nãy, mới đầu còn hơi sợ nhưng khôi phục bình thường rất nhanh.
Bé có sợ hãi vì khẩn trương khi đối mặt với Tào Tam Hổ, nhưng không có sợ hãi sau khi giết người xong, anh đã hỏi bà Năm, hôm qua bọn nhóc qua nhà bà ở tạm, đứa bé còn ngủ rất ngon, không có bất kỳ ảnh hưởng gì, đối với bé, Tào Tam Hổ đã chết, bé không cần sợ hắn nữa.Thời gian làm lính đánh thuê Khương Thần gặp qua đủ loại người, tư tưởng của Triệu Thịnh Nam có chút tương tự với tín ngưỡng của dân đột kích, bọn họ không sợ chết cũng không e ngại thứ gì, chỉ cần cho họ một tín ngưỡng một mục tiêu, họ sẽ liều mạng đi làm, có lẽ Triệu Thịnh Nam cũng chưa đến mức đó.
Sau khi xem xét, anh nhận thấy tâm lý Triệu Thịnh Nam khá đơn giản, hay là nói cô bé không được cha mẹ dạy bảo bao nhiêu, có đi học cũng chỉ được một năm, nhưng càng như vậy, cô bé sẽ càng không dễ bị bên ngoài ảnh hưởng.Khương Thần rất tán thưởng loại tính cách này, người như vậy chỉ cần anh nắm bắt được tâm lý và hướng dẫn một chút, Triệu Thịnh Nam sẽ trở thành người bảo vệ đặc thù cho cả nhà, anh không phải thánh nhân, làm việc luôn có mục đích, Triệu Thịnh Nam có thể sức mạnh và giá trị vũ lực không sánh bằng người lớn, nhưng vào thời khắc sinh tử, năng lực của cô bé có khi còn vượt qua cả chú Hai và Cẩm Dương.
Khương Thần không phải muốn Triệu Thịnh Nam thật mạnh, cũng không phải muốn cô bé đi giết người, bé vẫn còn nhỏ, bất quá có bé ở nhà cùng các phụ nữ trong nhà cũng coi như một lực lượng ngầm.Vì vậy anh cho Triệu Thịnh Nam một cây dao găm, còn về phần Triệu Thịnh Nam liệu có giơ dao găm với người trong nhà hay không thì anh rất tự tin.
Năm đó lúc anh mới đến Diệp gia, tâm tư so với Triệu Thịnh Nam còn nhiều hơn gấp bội nhưng cuối cùng vẫn bị người nhà này cảm hoá đó thôi, Triệu Thịnh Nam càng không có gì phức tạp, vì em trai em gái cũng ở đây, không bao lâu bé sẽ thực sự trở thành một bộ phận của gia đình này.Khương Thần nhìn Triệu Thịnh Nam đi khỏi, rũ mi, ha ha, tâm tư này không cần phải nói cho người khác biết, trong nhà ngoại trừ ông nội chắc không ai lý giải được việc làm này của anh, mọi người bà nội hẳn là nghĩ anh mềm lòng mới giữ lại đám trẻ, nên mới nói anh cần phải mạnh hơn nữa, không thì người nhà anh sẽ ra sao.“Làm sao vậy?” Cẩm Khê đã đóng xong tất cả cửa hành lang, chỉ chừa lại cửa gian giữa thông với cổng chính.“Nếu tối qua Tào Tam Hổ ra tay thành công với Triệu Thịnh Nam, để cho người trong thôn biết được thì sẽ phản ứng như thế nào?” Khương Thần muốn xác định suy đoán của anh.Cẩm Khê sửng sốt một chút, biết Khương Thần ám chỉ điều gì “Nhất định thôn mình sẽ không bỏ qua, chín phần là đến Tào gia thôn náo loạn.
Trong thôn lại có đội tuần tra, được huấn luyện không ít, tâm huyết càng tăng lên, khả năng chín phần cũng biến thành mười phần.” Thôn họ không giống các thôn khác, không biết là do thuỷ thổ hay do gien di truyền mà nam nhiều nữ ít, nên giới nữ trong thôn được hưởng đãi ngộ rất tốt, trước đây Triệu gia có thể thuận lợi định cư trong thôn nguyên nhân có một phần là do trong nhà có hai cô con gái.Trước kia đàn ông ra ngoài làm công còn chưa nhiều nên thanh niên trẻ tuổi trong thôn nhiều lắm, muốn cưới được vợ không dễ, nếu nhà nào có con gái, đầu tiên sẽ kiểm tra gia phả, chỉ cần không nằm trong phạm vi cận huyết sẽ có người đến hỏi cưới, cô gái của thôn cơ bản đều gả cho người cùng thôn, nên người Diệp gia thôn cực kỳ sẵn lòng đón nhận các gia đình nhiều con gái.
Sau đó có nhiều đàn ông ra ngoài làm công hơn, nhưng đa số đều cảm thấy con dâu lạ không bằng con dâu quen.
Trong mắt người Diệp gia thôn, Thịnh Nam, Noãn Tình đều là con dâu tương lai của Diệp gia, chỉ là sau này tác phong của người mẹ Triệu gia không tốt, người trong thôn ghét bỏ nên cũng không thèm quan tâm đến hai đứa bé.Triệu gia không phải là nhà đầu tiên trong thôn hưởng phúc của con gái, khoảng hai mươi mấy năm trước có một gia đình họ Trần đến thôn, gia chủ Trần Cốc có bốn cô con gái, là hai cặp song sinh, khi đó Trần Cốc nhìn trúng Diệp gia thôn, muốn ở lại định cư, kết quả Diệp gia thôn