“Nếu con lo lắng thì đi cùng bọn họ đi.
Trong nhà không có gì đâu, có nhà chú Hai cháu mà, mấy đứa Trương Trung cũng đâu có đi.” Ông cụ thấy hai ngày nay tâm trạng Cẩm Khê cứ ũ rũ, nghĩ rằng người trẻ tuổi nên đi ra ngoài nhiều một chút, từ lần trở về năm trước Cẩm Khê luôn ru rú ở trong thôn, đến hai ngày trước mới vào thành phố một lần, giờ hiếm lắm mới có cơ hội đi xa một chuyến, ông cũng không muốn đứa cháu cứ bị giam ở nhà.“Thôi con ở nhà ạ, chứ có đi con cũng không an lòng.” Cẩm Khê lắc đầu, đúng là cậu muốn ra ngoài thật, không chỉ vì lo lắng cho Khương Thần mà còn muốn xem tình hình bên ngoài ra sao.“Đi đi, có gì mà không yên lòng, trời lạnh không có gì làm, mọi người cũng không ra ngoài được.
Cứ như hiện nay thì sau này muốn đi xa cũng khó, cả năm này cháu bận rộn suốt ngày rồi, trong lòng cũng có áp lực, ra ngoài coi như giải sầu một chút, có Khương Thần đi cùng cháu ông cũng yên tâm.”“Ông nội con nói đúng đấy, không cần lo lắng cho cả nhà.” Bà nội cũng khuyên nhủ.Cẩm Khê gật đầu “Vậy lần này con ra ngoài, ông bà ở nhà nhớ đừng đi đâu.”“Cháu yên tâm, nếu đã quyết định đi thì chuẩn bị đồ đạc liền thôi, thể nào cũng mất một hai tháng mới về, phải mang nhiều quần áo một chút, đừng để bị lạnh.” Bà cụ vội vàng xuống giường muốn soạn hành lý giúp cháu.“Bà nội đừng vội, con tự soạn đồ được mà.” Cẩm Khê nhanh chóng kéo bà cụ lại.Lúc Khương Thần biết Cẩm Khê sẽ đi cùng thì phấn khởi quá chừng, ôm chầm lấy cậu quay một vòng, làm cho mặt mũi Cẩm Khê đỏ bừng.Chuyến đi xa này có tổng cộng sáu người, Cẩm Khê, Khương Thần, Vick, chỉ đạo viên Trương, Diệp Khoa, Diệp Cẩm Hoa.
Trương Vân biết rõ tình hình phía Nam và có vài đường dây có thể hỗ trợ họ, còn Diệp Khoa và Diệp Cẩm Hoa thì Khương Thần tiếp xúc tương đối nhiều với họ, cả hai vừa giỏi đánh nhau vừa bạo dạn, hơn nữa từ khi Khương Thần dạy nhóm thanh niên trong thôn nổ súng, kỹ thuật bắn súng của họ rất tốt.Thời gian xuất phát bị đẩy lùi vài ngày, chủ yếu là Khương Thần lo lắng sự an toàn trong thôn nên có vài chuyện cần người phụ trách thay.
Lúc quân đoàn Đại đội trưởng Triệu đến mỗi người đều có súng tự động, thiết bị vũ trang cũng không tệ, ngặt nỗi họ không có nhiều đạn nên Khương Thần đi lấy một rương đạn mang về, có đạn thì chuyện an toàn không thành vấn đề, huống chi từng người trong nhóm Đại đội trưởng Triệu đều là chiến binh thực thụ.Dĩ nhiên anh cũng trang bị vũ khí bên chỗ Trương Trung để phòng ngừa lúc nguy cấp.Trước khi đi Cẩm Khê đem phương pháp xây nhà cậu mới nhớ lại trong giấc mơ kia dạy cho người trong thôn, nhà như vậy dễ xây lại ấm áp.
Đoàn người Đại đội trưởng Triệu vì bận rộn chuyện trước đó cùng với thời gian gấp rút nên nếu xây nhà giống trước đây sợ là không hoàn thành kịp trước mùa đông, vì để tiết kiệm thời gian nên Cẩm Khê nói cho họ biết cách làm.Năm ngày sau, mọi người lái xe lên đường, đây là một chiếc Ford SUVs bảy chỗ Khương Thần lấy từ một khu thương mại trong thành phố, Vick dùng hai ngày cải tạo lại chiếc xe để nó thích hợp dùng trong các chuyến đi đường dài hơn, nâng cao tính năng an toàn, để tăng thêm không gian bên trong xe, ngoài ghế lái và ghế phụ đằng trước, các ghế phía sau bị dỡ bỏ, hai bên trái phải tăng thêm nửa thước trống để chứa đồ, sau đó trải đệm lên, tuy không ngồi thoải mái như có ghế dựa nhưng vài người có thể nằm ngủ một lúc, ngoài ra còn bố trí dây an toàn ở bốn phía trong xe.Thực ra ngồi như vầy rất không thoải mái nhưng họ lại không thể tìm xe lớn hơn vừa bất tiện vừa hao xăng, hơn nữa họ phải đi nhanh về nhanh, trời lạnh quá xe cũng không khởi động được.
Do đó trên đường đi cố gắng không ngừng lại, mọi người luân phiên lái xe để cho những người khác ngủ bù.Mặc dù phát sinh thiên tai nhưng sau đó các con đường đã được khơi thông trở lại, thực vật ở phương Bắc cũng không phát triển nhanh như ở phía Nam nên họ đi thẳng suốt một ngày đường cho tới Kinh đô* không gặp trở ngại nào.
Coi như là một đường thẳng tiến, bất quá cảnh tượng nhìn thấy trong một đường này lại khiến họ cảm thấy ớn lạnh.
Bốn thành phố lớn biến mất hoàn toàn, thay vào là từng ao hồ thật lớn, do thiên thạch rơi xuống tạo ra những cái hố sâu khổng lồ, nước ngầm tràn lên hình thành hồ nước.
Phạm vi ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.*Kinh đô: thủ đô Bắc KinhLúc đi ngang qua thủ đô bọn họ không ghé vào, từ xa đã thấy một mảnh hoang tàn vắng lặng, lỗ chỗ bị thiên thạch va chạm nhưng không quá nhiều, chí ít vẫn còn thấy được diện mạo một Kinh đô.
Không biết bên trong còn lại bao nhiêu người.Vốn tưởng rằng ở thủ đô sẽ khá hơn, nhưng đến nơi họ mới phát hiện tình hình so với họ nghĩ gay go hơn nhiều.
Đường sá khó đi, thành phố trở thành bãi phế tích làm họ tinh tường cảm nhận được sức phá hoại của động đất, trải qua một mùa hè, phế tích bị cỏ cây bao trùm, từ xa nhìn vào giống như những ụ núi hình thù kỳ quái.
Cẩm Khê bỗng nghĩ đến năm ngoái tivi đột nhiên bị mất tín hiệu không thể theo dõi tin tức bên ngoài, sau đó là sự kiện thiên thạch rơi xuống, rồi từ lần đó thôn họ cũng không còn gặp thiên tai nào