“Đây chính là Tân thành à, nhưng tại sao lại xây thành ở đây?” Cẩm Khê nhìn tường thành cao cao trước mặt, cảm giác như lạc về thời cổ đại, bất quá theo phương pháp xây dựng kiến tạo hiện đại.“Cuối thu năm ngoái phía Nam bị lũ lụt, thành phố nào cũng ngập nước, nước còn chưa rút thì nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, rất nhiều người bị chết trong lũ hoặc do khí hậu biến đổi nhiễm bệnh chết đi.
Thời điểm phát sinh lũ lụt nhiệt độ nóng đến khoảng trên dưới bốn mươi độ, người sức khoẻ yếu chút liền không chịu nổi, rồi đủ loại tai nạn phát sinh làm thi thể của họ không được xử lý kịp thời, vì đề phòng phát sinh dịch bệnh, mọi người trong thành phố dời đến chỗ cao hơn.
Sau đó nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, tập thể tổ chức xây dựng lại nhà ở, kết quả gặp động thực vật phát sinh biến dị, thành phố chưa kịp vệ sinh sạch sẽ đã bị thực vật xâm chiếm, họ dứt khoát bỏ luôn thành phố cũ nên mới có thêm Tân thành này đây.”Cả bọn Cẩm Khê nhìn tường thành cao vút, nghĩ đến thôn của họ nếu cũng có thể kiến tạo một tường thành như vầy thì cuộc sống của người trong thôn sẽ an toàn hơn nhiều lắm.Tiến vào thành phố mới rất dễ, thời buổi tai nạn liên miên rất nhiều người từ nơi xa đến tìm chỗ nương tựa, trong thành phố mới có không ít đội săn mỗi ngày đều nộp cho thành phố một ít lương thực, nên thành phố có thể duy trì hoạt động cơ bản.Muốn vào thành phải đăng ký, có hai loại, một loại là thường trú, một loại là đi ngang hoặc vì công việc.Thường trú phải tiến hành đăng ký nhân khẩu, kê khai chi tiết lý lịch.
Người mới tới muốn nhận cứu trợ của Tân thành phải tuân theo sắp đặt của chính phủ Tân thành, miễn là có sức lao động thì bất kể nam nữ đều có thể nghe theo sắp xếp để nhận cứu trợ, vật tư cứu trợ bao gồm phòng ở, lương thực cùng một ít vật tư cơ bản.
Nếu không chấp nhận an bài thì không được nhận cứu trợ, ăn uống ngủ nghỉ tự lo, như muốn có nhà ở thì dùng lương thực đổi.Như trường hợp của đám người Cẩm Khê thì thuộc về nhân khẩu lưu động, họ cũng nhận được sự sắp xếp của Tân thành, sau khi đăng ký xong thì có người dẫn họ đến một nhà trọ ở khu Tây.Các căn nhà ở khu Tây Tân thành khá thú vị, hơi giống nhà thổ của người Hẹ, một kiến trúc tứ phương khổng lồ cao ba tầng, từ cổng chính đi vào thì đến thẳng sân nhà, đứng ở giữa sân có thể nhìn thấy các căn phòng lượn vòng liên tiếp nhau.*Người Hẹ: chỉ người Hán từ lưu vực sông Hoàng Hà dần dần di chuyển đến phương Nam từ thế kỷ thứ 4 (cuối đời Tây Tấn), thế kỷ thứ 9 (cuối đời Đường), thế kỷ thứ 13 (cuối đời Nam Tống), nay phân bố ở các tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Quảng tây,Giang Tây, Hồ Nam, Đài loan.
.)“Nhà cửa ở Tân thành chúng tôi đều xây như vậy, khả năng giữ ấm rất tốt, mỗi ngày chỉ cần đốt lò một lần sẽ không lạnh nữa.
Mời mọi người nhìn lên trời, trên đó có lưới giăng nên không sợ muỗi bay vào được, có thể yên tâm cư trú.” Người phụ trách dẫn đường cho họ giới thiệu “Đây là bảng giá của nhà trọ chúng tôi.” Nói xong đưa cho họ vài tờ giấy.
Cả bọn chia ra xem.“Cũng không đắt lắm.” Cẩm Khê đến gần nói nhỏ vào tai Khương Thần, làm cho lỗ tai Khương Thần nóng lên “Ừ, có điều yêu cầu để được cư trú không ít.”Cẩm Khê gật đầu, tuy giá ở mỗi ngày không đắt nhưng có hạn chế về thời gian.
Nếu chỉ ở ba ngày, mỗi ngày một người chỉ cần giao ba cân lương thực, nhà trọ có cung cấp nước nóng, lò sưởi, nếu có nhu cầu cần nhà trọ chuẩn bị cơm tối thì đưa lương thực, nhà trọ giữ lại hai phần coi như tiền công.
Nhưng nếu ở hơn ba ngày thì phải giao số lượng lương thực gấp đôi.“Họ không chào đón người ngoài tới à?” Cẩm Khê không hiểu, nào có việc làm ăn mà như đuổi khách thế này.“Chắc là họ muốn dùng cách này để giữ người ở lại lâu dài.
Vì ở lâu thì phải đi săn nếu muốn kiếm thêm lương thực, như vậy là tranh đoạt với việc làm ăn của thợ săn Tân thành, em xem ở đây yêu cầu người từ ngoài đến phải săn thú ở phạm vi rất xa.
Ba ngày đầu hẳn là để cho người ta thích ứng, nếu cảm thấy không tệ thì có thể ở lại luôn” Khương Thần suy đoán.“Ừ, chắc là vậy rồi, chúng ta ở lại ba ngày đi, nếu thuận lợi thì ba ngày sau quay về nhà luôn.” Cẩm Khê gật đầu, cậu không muốn dừng chân ở đây lâu, mới xa nhà có mấy ngày mà cậu bắt đầu thấy nhớ rồi.Mọi người đi nhận chìa khoá phòng, sáu người muốn tiết kiệm nên chỉ lấy một gian phòng, giao nộp lương thực như quy định rồi thêm hai cân lương thực tiền nước nóng.
Đồ dùng đều làm bằng tre trúc, trong phòng có một buồng vệ sinh hình hộp, tuy không lạnh nhưng Cẩm Khê cảm thấy hơi ẩm ướt, mà thực ra từ lúc đến phía Nam cậu luôn không thoải mái, bên này quá ẩm làm cậu cứ lạnh run cầm cập.
Nhiều ngày nay bọn họ toàn ngủ trên đất, cũng may có chuẩn bị đầy đủ, trải một tầng chăn nỉ trước rồi trải thêm lớp da lông lên khi ngủ dễ chịu hơn nhiều, có điều không được tắm rửa nên hơi khó chịu.Sáu người ăn cơm xong tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ luôn, đi đường mấy ngày liên tục mệt muốn chết rồi.Trương Vân khá rõ tình hình trong Tân thành, còn có một chiến hữu ở đây nên do anh ta đi liên hệ.“Hạt giống thì cũng có nhưng giá cả hơi đắt chút.
Mùa đông năm nay Tân thành lên kế hoạch vây nông trường để sang năm trồng trọt nên cần trữ hạt giống, muốn mua của Chính phủ nhất định là không được, các cậu chỉ có thể mua của tư nhân.” Chiến hữu của Trương Vân là Hàn Diệp đi theo Trương Vân đến đây giải thích tình huống cho họ.“Giá cả có thể thương lượng, chủ yếu là hạt giống chúng tôi cần phải thu được từ tháng Mười năm ngoái trở đi.” Trương Vân gật đầu.“Được, chuyện này không thành vấn đề, Tân thành xây dựng từ tháng Chín năm ngoái, nhóm người đầu tiên đến đây trồng rất nhiều loại lương thực, tuy phía Chính phủ thu lại phần nhiều hạt giống nhưng các cá nhân đều giữ lại một ít.
Bất quá mọi người dùng thứ gì để trao đổi? Nơi này cũng không thiếu lương thực.” Hàn Diệp không cảm thấy họ có thể lấy ra thứ gì quý.Khương Thần nháy mắt ra hiệu với Diệp Khoa, Diệp Khoa chạy đi khiêng một bao bố dựng trong góc tường tới đây, cởi miệng túi được cột chặt, lộn ngược đổ thứ bên trong bao ra.Hàn Diệp vừa thấy đó là gì thì rất ngạc nhiên rồi mừng rỡ “Các cậu lấy được từ phía Bắc à?” Trương Vân không kể cho hắn về lai lịch của bọn họ.“Thế nào? Những thứ này có thể đổi được bao nhiêu?” Khương Thần hỏi, bọn họ mang tới đều là từng mảnh da lông lớn chỉnh tề.
Ở phía Nam cũng có động vật, cũng có thể lấy được da lông nhưng động vật phương Bắc lớn hơn nhiều nên da lông cũng lớn, đống này một phần là đội trưởng Triệu cho họ, một phần nhỏ lấy từ thôn ngoài ra là mua của các thôn khác, tốn không ít lương thực, đều đã xử lý sắp xếp ngay ngắn.“Nếu có một túi như vầy nữa thì lượng hạt giống mọi người muốn không thành vấn đề.” Hàn Diệp lật một tấm ra nhìn thử, đều là da thú, sờ tay lên cảm giác nong nóng.
Hiện tại mùa đông ở phía Nam cũng xuống tới âm hai ba mươi độ, thời tiết lại không phải lạnh khô như phương Bắc, mà bên ngoài giá rét trong nhà ẩm ướt làm nhiều người chịu không nổi, do đó loại da lông tấm lớn này rất nhiều người tranh giành, may thành quần áo hoặc phủ lên giường ngủ đều rất thoải mái, không như chăn bông dễ