Không ngờ nhóm người xuất hiện là đám Diệp Trình “Chúng tôi đuổi theo đại gia hoả này tới đây, ai ngờ anh Khương đã thu phục xong xuôi rồi.”“Trong thôn đã xảy ra chuyện à? Nếu không sao tự dưng nửa đêm nửa hôm chạy ra đây đánh gấu?” Khương Thần kỳ quái hỏi.“Cũng không phải chuyện gì lớn, các anh đi không lâu thì tuyết ập xuống, chú Hiếu Phong liền dẫn bọn tôi ra ngoài làm bẫy bắt thú, cách một hai ngày ra nhìn một lần cũng có chút thu hoạch.
Hôm nay chú Hiếu Phong có dẫn người đi ra xem thì thấy có một con lợn rừng lớn lọt vào bẫy nhưng bị đông cứng không dễ lấy ra nên về hơi trễ, ai ngờ bị đại gia hoả này bám theo về làng, còn đục ra một lỗ lớn trên tường, đoàn người Đại đội trưởng Triệu sợ nó nổi điên tấn công mọi người nên dùng lựu đạn doạ nó bỏ chạy, bọn tôi tính đuổi theo xem coi có đánh được đại gia hoả này không, không ngờ đã bị anh Khương xử lý.”“Các người thật ẩu tả, trời tối như vậy, lỡ như nó quay đầu lại nhìn thấy thì các cậu đã toi đời, mấy cậu căn bản không phải là đối thủ của nó.” Người khác còn chưa lên tiếng thì Trương Vân quát lớn, tính tình anh ta luôn hoà nhã không ngờ cũng có lúc nghiêm nghị như vầy.Diệp Trình vừa định phản biện thì Khương Thần lên tiếng “Lần này rất nguy hiểm, nếu không phải chúng tôi vừa vặn về tới đây thì các cậu thực sự dữ nhiều lành ít.
Con gấu này vừa nhìn thấy chúng tôi thì lập tức tấn công, hiển nhiên cũng không sợ người, chứ thông thường nếu không chọc gấu đen nó sẽ không tấn công, hơn nữa hiện tại đúng lúc có gió Bắc, các cậu lại ở vị trí đầu gió, dựa vào khứu giác gấu chó nhất định có thể phát hiện ra các cậu, không chừng nó cố ý dụ các cậu đến gần.”Diệp Trình mấp máy môi ra chiều không tin lắm “Nó có thể thông minh như vậy sao?”“Sao không thể.” Khương Thần lắc đầu “Những động vật chúng ta phải đề phòng ngoại trừ bầy sói, lợn rừng, thì là loài gấu.
Giữ cọp và gấu nếu tôi phải chọn thì tôi thà chọn cọp cũng không chọn gấu.” Lại nói có thể giết chết đại gia hoả này một phần là nhờ vận may.
Lần sau gặp phải trường hợp đồng dạng chưa chắc dễ dàng như vậy.“Được rồi, đừng đứng ở đây trò chuyện, chúng ta mau chóng về nhà thôi.” Cẩm Khê lo lắng cái chân của Khương Thần.Khẳng định Khương Thần không thể lái mô-tô nữa rồi, Cẩm Khê nhờ vài người hỗ trợ nâng anh lên mô-tô của cậu rồi vội vã khởi động mô-tô chạy về, còn việc làm sao vận chuyển con gấu kia thì để mấy người kia tự nghĩ cách vậy.Về tới thôn làng, bởi vì sự kiện con gấu nên nhiều người còn chưa ngủ, cậu nói một tiếng với nhóm người đội trưởng Triệu đang canh gác cổng chính rồi lái xe về nhà, hôm nay Trương Trung cũng là người gác đêm nên cùng lên xe về, được nửa đường thì xuống xe về lấy hộp y tế.“Ông nội, con về rồi.” Cẩm Khê đậu xe ở cửa lớn tiếng hô, vừa rồi chú chó trong nhà sủa hai tiếng, trong nhà liền có động tĩnh.Cánh cửa mở ra “Cẩm Khê về rồi à.” Lão gia tử vui mừng nhanh chóng đi ra ngoài đón.“Ông nội gọi Đại Bảo và anh Cẩm Dương ra đây phụ con với, anh Khương bị thương rồi.”“Sao vậy?” Lão gia tử mở cửa ra mới nhìn thấy Khương Thần cũng ngồi trên xe mô-tô.
Bất quá bị bao thành một cục nên không nhìn thấy bên trong.“Không có việc gì đâu nội, có lẽ chân con bị gãy xương.” Khương Thần cười cười, khuôn mặt tái nhợt đóng một tầng mồ hôi lạnh.Ngay sau đó Đại Bảo, Cẩm Dương và cả chú Hai cũng cùng lúc ra cửa, trước đó xảy ra chuyện bất ngờ nên họ bận rộn cả buổi, người trẻ tuổi vừa đặt lưng xuống ngủ rất nhanh nên trái lại không ra ngoài nhanh như ông cụ.Mọi người cẩn thận cùng nhau khiêng Khương Thần vào phòng, Cẩm Khê chạy xe đậu vào sân nhà, trên xe cậu là vật tư khẩn cấp và hạt giống, vì cậu có năng lực dự kiến có thể biết trước nguy hiểm nên mọi người mới để cậu chở hạt giống phòng ngừa vạn nhất.Trong nhà rất ấm áp, mọi người nâng Khương Thần thẳng đến gian nhà phía Tây, cẩn thận cởi quần áo giúp anh, chân đã sưng phồng lên, quần bông bên trong không thể cởi ra nên dùng kéo cắt bỏ.
Bên này vừa mới cởi quần áo xong bên kia Trương Trung và Trịnh Nguyên cũng tới.Chuyên ngành của cả hai vốn là y học lâm sàng, hơn nữa người trong thôn ra ngoài săn thú bị thương không ít, các ca gãy xương khá nhiều nên hiện tại khả năng sờ xương của họ rất tốt.“Là bị gãy xương, tôi giúp anh nắn lại rồi bó nẹp cố định, nuôi dưỡng một thời gian là được.”“Không sao đâu, dưỡng tốt xong xương sau này còn cứng rắn hơn lúc đầu.” Trịnh Nguyên thấy cả nhà Cẩm Khê vẫn còn vẻ lo lắng thì nhẹ nhàng nói một câu.
Tuy người này vẫn rất trầm mặc nhưng tiếp xúc với nhà Cẩm Khê lâu cũng khá hơn trước rồi.Bản thân Khương Thần cũng không để tâm cho lắm, anh không hiểu y học nhưng bị thương nhiều nên tình trạng mình ra sao anh đều rõ.Trải qua chuyến đi phía Nam rốt cuộc cũng về tới nhà, Cẩm Khê và Khương Thần vệ sinh cá nhân một chút rồi lăn ra ngủ đến quên trời quên đất, mãi cho đến chiều ngày hôm sau mới tỉnh.
Khương Thần đã uống thuốc giảm sốt nên không phát sốt, anh ngủ thẳng đến xế chiều làm cho Trương Trung ở lại nhà theo dõi cũng thấy ngoài ý muốn, lúc Khương Thần tỉnh thì anh ta đến kiểm tra một chút, phát hiện chấn thương của Khương Thần bình phục rất nhanh, phần sưng phù đã tiêu sưng không ít, cũng không bị nhiễm trùng.
Tiếc là hiện tại không thể chụp X-quang nên không rõ tình trạng xương cốt thế nào.Lúc Khương Thần tỉnh dậy thì Cẩm Dương đưa một cây nạng cho anh, là do thợ mộc Diêu nghe tin Khương Thần bị gãy xương đùi nên cấp tốc làm ra trong một buổi sáng.
Sau đó lại gọi Đại Bảo và ba anh ra ngoài, ở chốt dân phòng đang chia thịt con gấu.
Con gấu hôm qua mang về cũng mất cả buối mới xử lý xong xuôi.Có cây nạng, Khương Thần cũng không cần người khác chăm sóc, đi ra ngoài, đi vệ sinh hay rửa mặt đều vững vàng, Cẩm Khê thấy anh như vậy nên chỉ giúp anh lúc tắm.“Được rồi, còn lại anh tự lo được mà, em đi lấy dùm anh bộ đồ sạch đi.” Khương Thần né không cho Cẩm Khê giúp anh vệ sinh phần thân dưới, vội vàng kiếm cớ đuổi cậu ra ngoài.“Rồi rồi, em đi ra ngoài đây.” Cẩm Khê cười cười rời khỏi.Chỉ còn lại mình Khương Thần nhìn xuống phía dưới mình thở dài thườn thượt.
Đến khi nào mới ăn được em ấy đây.
Không phải anh không có can đảm bày tỏ, anh cảm giác được Cẩm Khê cũng có tình cảm đặc thù với mình, tất nhiên có lẽ chính Cẩm Khê cũng không nhận ra nhưng cách hai người họ sinh hoạt chung đụng với nhau đã vượt quá quan hệ bình thường.
Chỉ là anh thấy hơi lo, Cẩm Khê quá quan tâm người nhà, các cụ trong nhà lại đặt kỳ vọng lớn vào Cẩm Khê nối dõi tông đường, năm đó sinh Cẩm Khê không hẳn là không có ý này, hiện Đại Bảo có dấu hiệu chuyển biến tốt nhưng giới nữ quá ít, lưu manh trong thôn còn không biết làm sao huống chi là Đại Bảo.
Do đó anh không thể tuỳ tiện xé rách tầng giấy này.Thở dài lần nữa, thêm một thời gian nữa đi, dù sao người đã ở bên cạnh anh.Lúc Cẩm Khê tắm xong đi ra thì thấy trong nhà bếp có vài cái thùng, bên trong chứa vài tảng thịt đông lạnh “Đã cầm về rồi à?”“Ừ, con gấu này do anh Khương giết nên đầu gấu, da gấu, mật gấu, chân gấu đều thuộc về anh Khương, ông nội nói muốn một cái chân gấu nên ông Sáu đưa cái chân trước phải cho chúng ta, nghe nói chân bên phải ngon nhất, cái đầu gấu cũng to hơn hẳn.” Cẩm Dương phấn khởi kể lại, là chân gấu đấy, anh chỉ từng nghe nói chứ chưa được ăn, lần này được hưởng lộc ăn rồi.“Đừng đắc ý vội, chân gấu này muốn ăn ít nhất phải chờ một năm đó bây.” Chú Hai cười nói.“Lâu như vậy ư?” Cẩm Khê cũng kinh ngạc không thôi.“Chế biến mấy thứ này tốn công phu lắm, chân gấu mật gấu thì nội cháu đã đưa qua chỗ chú Hiếu Phong cháu rồi, ở thôn ta chú ấy chuyên chế biến chân gấu làm xong để đến năm sau là ăn được, mật gấu thì đem ngâm rượu.
Còn da gấu cũng đưa qua chỗ ông chú Năm cháu, nhà họ có phương pháp đặc chế da gia truyền, chất lượng sau khi thuộc da không tệ, đống các cháu mang đi là phần nhà họ làm ra trong mấy năm nay, về sau da trong thôn lấy được đều để cho họ làm, lúc đó đưa qua lương thực hoặc da là được.”“Ông chú Năm còn có tay nghề này ạ?”“Năm đó ông Năm bây cũng là học việc ở ông cố bây, ông cố mất sớm không để lại chân truyền, thôn ta cũng không còn ai săn thú nên ông chú Năm từ bỏ nghề này, bất quá phương pháp vẫn còn để lại, toàn gia họ lăn qua lăn lại ba tháng mới mày mò ra được.
Hiện tại thôn mình tự thuộc da, sản phẩm làm ra so với các thôn phía Bắc khác tốt hơn hẳn.” Chuyện này cũng có nguyên do, năm đó cụ cố thiên vị con cả, không thèm quản các con trai khác, nhưng cuối cùng ngoài con cả các con trai khác đều sống rất khá, sau ông Năm bị cụ cố đưa đi học nghề, kỳ thực khi đó cụ cố muốn để ông Năm làm con thừa tự, nhưng bà cố sợ đám con cháu tranh giành gia sản nên không đồng ý, song ông cố vẫn truyền tay nghề xuống, khi đó không ai thèm để ý, nào biết lại có ngày này chứ.Nhóm người Cẩm Khê nghỉ ngơi vài ngày mới phục hồi sức sống trở lại, thời buổi này đi xa rất không dễ dàng.Hạt giống thuộc về toàn bộ người trong thôn, ngày thứ tư sau khi họ về, trong thôn bắt đầu gieo hạt, dù với việc trồng trọt vụ đông này vẫn còn hoài nghi nhưng người trong thôn vẫn làm theo, có điều để bảo đảm nên chỉ gieo xuống một nửa số lượng hạt giống.Lúc này đồng ruộng bị đông cứng vô cùng khó đào, mọi người còn ăn mặc quần áo bông dày cộm nên làm việc rất vất vả, song dù vậy cũng không ai ăn bơ làm biếng.
Trước tiên đào tuyết trong ruộng chuyển đến chỗ khác rồi xới tơi đất, đào sâu chôn hạt giống xuống, kế tiếp trải một tầng rơm rạ lên đất, lớp rơm rạ này có thể làm tuyết không rơi trực tiếp xuống mặt đất, giữa đất và tuyết có một tầng không khí, đến năm sau tiết trời ấm lại lớp rơm rạ này cũng có thể làm phân bón.Trải xong tầng rơm rạ lại đem lớp tuyết đào ra trước đó lấp lên lại, tuyết tuy lạnh nhưng đôi khi vẫn có tác dụng giữ ấm.
Kết thúc việc trồng trọt, ngày hôm sau trời đổ trận tuyết trong, sau đó trận tuyết lớn như lông ngỗng kéo dài một tuần liên tục, trong ruộng đóng một tầng tuyết dày, lúc này đất ruộng đã trở thành cấm địa, đội tuần tra mỗi ngày đều đến nhìn một lần, bất kỳ việc gì ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của hạt giống đều nghiêm cấm .Chân Khương Thần bình phục rất nhanh, đặc biệt là trong thôn sau khi chia thịt gấu và heo rừng xong, xương cốt còn dư đều mang đến cho anh, mỗi ngày uống canh xương bổ sung dinh dưỡng.
Cũng không rõ xương này quá bổ hay là thế nào mà Khương Thần lại cao thêm, phát hiện điều này Trương Trung và Trịnh Nguyên cực kỳ lo lắng, bởi chân sau khi gãy