Khương Thần đào đất khơi thông một lối thoát, kéo Cẩm Khê để cậu từ cái lỗ đó bò ra ngoài trước, sau đó lại kéo những người khác.“Em sao rồi? Khó chịu lắm à?” Khương Thần ra ngoài thấy Cẩm Khê quỳ rạp trên mặt đất lấy tay che dạ dày.Cẩm Khê lắc đầu.Khương Thần mò trong xe lôi một chiếc thảm ra, trải trên mặt đất bảo Cẩm Khê nằm lên “Đau dạ dày? Em muốn nôn không?”“Em không sao, những người khác thì sao?”Khương Thần nhìn lướt qua vài người đang xây xẩm mặt mày, nói “Không có việc gì, họ bị choáng đầu, qua một chốc là ổn.”Cẩm Khê nhắm mắt lại.Khương Thần đứng lên nhìn về phía núi, vì địa chấn nên tuyết và bùn đất trên núi bị sạt lở trôi xuống, xe họ đang chạy ở khu vực giáp ranh, nếu không nhờ Cẩm Khê cảnh báo chắc họ đã bị chôn vùi cùng chiếc xe.“Chỗ này có gần thành phố kia không?” Khương Thần.“Ở đây cách tỉnh thành anh nói khoảng chừng mười mấy cây số.” Dù sao Vick cũng là lính đánh thuê từng trải qua huấn luyện phi hành, xe bị lăn lông lốc không gây ảnh hưởng nhiều cho hắn, giờ đã có thể đứng dậy, nghe Khương Thần hỏi thì trả lời.“Xem ra chỉ còn cách đi bộ tới đó.”“Rất khó đi à.” Vick cảm thấy họ đi tới đâu cũng không được dễ thở.“Khó đi cũng phải đi, chúng ta phải vào thành thị mới tìm được phương tiện giao thông.”Cả đám người nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu xúc đất đào xe ra, xe thì không thể dùng nữa, họ gỡ tấm kim loại từ chiếc xe đặt xuống đất, đem hạt giống và thức ăn quần áo của cả bọn để lên trên.Thời tiết giá lạnh, tuyết ngập đến đầu gối, trời tối đen lại vừa trải qua địa chấn núi lở nên ai nấy đều trong tình trạng kiệt sức, Khương Thần để mọi người tiến lên trước rồi dùng tuyết đắp một cái hang tuyết, bởi vì phòng ngừa trước mọi tình huống nên họ có mang theo than củi, giờ đã phát huy tác dụng, bằng không tối nay không thể nhóm lửa sưởi ấm rồi.Cẩm Khê cảm thấy trong người rất khó chịu và hơi phát sốt, cơ thể cậu không khoẻ mạnh bằng những người khác, mỗi lần dự kiến tai nạn làm tinh thần chịu áp lực lớn, đặc biệt hôm nay cậu không ở nhà, chuyện dự kiến lại liên quan trực tiếp đến bọn cậu nên từ lúc bắt đầu vẫn luôn căng thẳng.Khương Thần đút Cẩm Khê uống thuốc hạ sốt, bao bọc cậu thật kín “Em ngủ đi, tối nay không đi.”Cẩm Khê lắc đầu “Có khả năng vẫn còn dư chấn.”“Không sao, chỗ này dù có địa chấn nữa cũng không bị ảnh hưởng.”“Anh biết trận địa chấn này từ đâu tới không? Ở nhà có sao không?” Cẩm Khê chỉ lo tâm địa chấn nằm ở thôn họ.“Hẳn là không sao, lúc phát sinh địa chấn tôi thấy một tia chớp sáng xanh xẹt qua từ hướng Tây Nam.” Diệp Khoa nói, lúc đó hắn ngồi đằng trước lái xe nên nhìn thấy qua cửa kính.“Có thể đó là ánh địa quang.
Bất quá thấy được ánh địa quang thì tâm chấn hẳn là không xa.” Khương Thần không rõ những thứ này cho lắm.“Vừa rồi chấn động rất kịch liệt.” Trương Vân nói.“Được rồi, mọi người ăn chút gì đi rồi nghỉ ngơi.”Cả bọn thay phiên gác đêm, khí trời quá lạnh họ phải đảm bảo củi lửa duy trì liên tục đồng thời quan sát trạng thái của từng người, rét thế này nếu không chú ý cơ thể rất dễ tổn thương, may là hang tuyết coi như ấm áp, dưới đất lót da thú, chui vào túi ngủ cũng không quá lạnh, ai cũng mệt chết nên vừa nằm xuống liền ngủ mất.Khương Thần luôn chú ý Cẩm Khê, thấy cậu ra chút mồ hôi thì cẩn thận lau cho cậu, hai người ngủ chung một túi ngủ nên anh cảm thấy tay chân Cẩm Khê cứ lạnh ngắt mãi.Hôm sau trời vừa sáng họ liền lên đường, bình thường lộ trình mười mấy dặm lội bộ mất khoảng ba bốn giờ hôm nay lại tốn hẳn một ngày, giữa trưa ăn lót dạ một chút, cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, tiếp tục lên đường, trạng thái cơ thể không tốt một khi dừng lại thì khó mà đi tiếp.Khương Thần khuyên Cẩm Khê ngồi xuống tấm ván gỗ để mọi người kéo đi, nhưng chỉ đến khi thật sự không nhúc nhích được cậu mới ngồi xuống nghỉ mệt một chút.
Cậu không muốn kéo chân mọi người, đường về nhà còn rất xa, cậu không thể bắt đầu sinh thói ỷ lại.
Khương Thần đau lòng, lại biết tính Cẩm Khê đôi lúc sẽ đặc biệt bướng bỉnh nên đành hi vọng đến thành thị mau một chút.Buổi tối cuối cùng họ cũng đến đích.
Tuyết trắng phủ xuống thoạt nhìn cả thành phố giống như một toà thành trống không, đâu đâu cũng một mảng trắng mịt mờ không có dấu hiệu cho thấy có con người sinh hoạt.Thời điểm đi xuống phía Nam họ có chạy ngang qua nơi này, biết ở đây bị thiên thạch rớt xuống, toàn thành phố còn lại phân nửa nhưng khi đó vẫn còn nhìn thấy vài người sinh hoạt, hiện tại một bóng dáng cũng không thấy.Họ dừng chân ở một tiểu khu không xa đường cao tốc bọc vòng thành phố, nơi này có một cái hồ, nước hồ đã bị đóng băng, họ đặt chân ở một công viên bên hồ, gần cửa công viên có một căn phòng có thể là dành cho bảo vệ ở.
Bên trong hầu như trống rỗng, cửa không khóa, chắc năm ngoái có người ở đây nên trong phòng đắp một cái giường sưởi, cũng là nguyên nhân cả bọn chọn chỗ này.Đốt nóng giường sưởi, gian nhà dần ấm áp lên, Khương Thần cùng vài người ra ngoài đốn củi, thứ họ đang đốt là một chiếc ghế trong phòng.Cẩm Khê chà rửa nồi sạch sẽ, hầm một nồi đậu ve với hai hộp đồ hộp, còn mang theo từ nhà bánh nướng từ hỗn hợp bột mì và bột bắp.
Đám người Khương Thần còn chưa trở lại, Cẩm Khê nghĩ nghĩ một chút rồi đem bánh nướng đặt ở đầu giường gần lò sưởi để bánh nóng lên, đường về của họ khẳng định không dễ đi, lương khô mang theo cũng không còn bao nhiêu.Đồ ăn nóng lên thì nhóm Khương Thần cũng quay lại, mỗi người đều vác một đống củi lớn “Nhiều như vậy à.”“Ừ, ngày mai đi tìm phương tiện giao thông, sớm nhất phải ngày mốt mới lên đường được.”“Lái xe về à? Hiện tại xe khởi động được không?”“Không phải, Diệp Khoa nhớ ở vùng Đông Bắc có một khu trượt tuyết lớn, nơi đó có mô-tô trượt tuyết.
Chúng ta đi tìm mô-tô trượt tuyết thử xem.”Cẩm Khê nghe xong liền mừng rỡ “Ôi trời sao em không nhớ đến nó nhỉ, lúc này đi mô-tô trượt tuyết là thích hợp nhất.”“Đừng vội mừng quá sớm, cũng không biết có còn chiếc nào hay không, phỏng chừng cửa hàng trong thành phố đều không có.”“Thành phố này có khá nhiều khu trượt tuyết, chắc sẽ tìm được thôi.
Không cần vội.” Cẩm Khê thấy đường về nhà có hi vọng thì tâm trạng tốt hẳn.Ngày hôm sau xuất phát đến các khu trượt tuyết tìm xe trượt, Cẩm Khê và Cẩm Hoa ở lại canh giữ, những hạt giống này cần phải bảo vệ thật tốt.Tối hôm qua Vick tra bản đồ tìm mấy khu trượt tuyết lân cận, đều là khu quy mô lớn nên nhất định có hạng mục mô-tô trượt tuyết, bọn họ chọn bắt đầu tìm kiếm ở khu vực gần nhất, nếu tìm gần được thì cũng bớt việc cho họ.Nhưng mãi cho tới tối cả đám người vẫn chưa về, hiển nhiên không thuận lợi lắm.Ban đêm Cẩm Khê lăn qua lăn lại không ngủ được, lo bọn họ xảy ra chuyện gì, tới nửa đêm hai ba giờ mới mơ mơ màng màng thì nghe tiếng vang của động cơ, Cẩm Khê lập tức bật dậy, mặc quần áo tử tế xong liền lao ra ngoài nhìn, quả nhiên là Khương Thần và những người khác.Mở cửa “Sao giờ này mọi người mới về, không thuận lợi à?” Cẩm Khê mở cửa vội vàng hỏi.“Không có việc gì, bọn anh chỉ lay hoay ở khu trượt tuyết lớn nhất kia thôi.
Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”“Em không sao.” Cẩm Khê nói, nhìn về phía xe trượt tuyết đám người Khương Thần lấy về “Mấy anh kéo thứ gì về thế?”Bốn người Khương Thần, mỗi người chạy một chiếc mô-tô trượt tuyết bốn bánh*, bánh xe trước sau đều là bánh xích.
Mỗi mô-tô