Chuyến đi lần này thu về không ít vật tư cho thôn, trong đó lương thực chiếm hai phần ba, ngoài ra là vật dụng hàng ngày và quần áo giữ ấm, sau khi thương lượng mọi người quyết định không phân chia số vật tư này mà xem như đồ dự trữ của thôn.Người trong thôn cũng không thiếu lương thực quần áo, với họ mà nói những phụ nữ được đưa về kia quý giá hơn nhiều, thành phần độc thân của thôn nhiều lắm, không ít người nhìn chằm chằm nơi này.Những cô gái kia có hơn nửa từng bị tổn thương, tuy thôn dân không để ý việc này nhưng bản thân các cô có gút mắc trong lòng, không dễ dàng tiếp nhận người khác.
Thôn họ cũng không thể làm ra chuyện cường đạo không thì có khác chi bọn người kia.
Do đó ông chú Sáu để các phụ nữ hơi lớn tuổi đứng ra thu xếp cho các cô, mọi chuyện cứ để từ từ, còn nghiêm cấm đàn ông thanh niên trong thôn không có việc thì đừng tới chốt dân phòng.Những chuyện này không liên quan đến đám người Cẩm Khê bởi sau đó họ phải bận rộn chuẩn bị cho đám cưới của Trương Thành và Vick.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày xong Cẩm Khê cầm chăn do bà nội thím Hai làm đưa qua nhà họ, Trương Thành cùng Vick đều không còn cha mẹ, họ và nhà Cẩm Khê cũng coi như là người một nhà nên bà nội là trưởng bối chuẩn bị mấy thứ này cho họ.Chăn đệm bằng gấm vóc thêu long phượng trình tường.
Đoạn thời gian trước bọn Cẩm Khê không ở nhà, trong thôn có mấy lần vào thành phố, các cửa hàng ở đó sau một năm gần như bị vơ vét không còn gì nhưng họ cũng tìm được một ít còn sót trong nhà kho.
Số vật tư lấy được này chia cho các hộ trong thôn, trong đó có nửa kho vải vóc, hẳn là họ kiếm được từ cửa hàng chuyên kinh doanh hàng may mặc, bà nội Cẩm Khê đặc biệt chọn một ít nói là làm đồ cưới cho cháu, hiện tại quả nhiên cần dùng đến.Tới nhà Trương Thành, cửa chính không khóa, có lẽ từ khi đám người Triệu Phong bị đuổi khỏi thôn, ai cũng sợ bị đuổi ra ngoài nên sau trong thôn đã không còn hiện tượng trộm cắp, hơn nữa chỉ cần thôn có thu hoạch, mặc kệ có góp sức hay không đều được phân một ít, hiện tượng bị đói hoàn toàn không có, dần dần trong thôn cũng không cần thần hồn nát thần tính nữa.Trong nhà thật yên ắng, Cẩm Khê cho là không có ai ở nhà bèn đi thẳng đến gian phía Tây, kết quả nghe thấy trong phòng có tiếng động “Thành Tử, cậu ở nhà hả?” Cẩm Khê nói ôm chăn đi vào nhìn về phía giường đất.“A, xin lỗi, tôi cứ tưởng Thành Tử trong đây, đây là đồ cưới của cậu ấy.
A, tôi đi trước.” Nói xong đặt chăn đệm lên giường rồi cấp tốc ra khỏi phòng.“Có phải cậu ta bị doạ sợ rồi không?” Trương Trung mặc áo vào nhìn Trịnh Nguyên.Trịnh Nguyên để trần cánh tay thò ra ngoài, cả người nằm trong chăn nói “Không thể nào.
Chẳng lẽ cậu ta không biết quan hệ hai ta à?”“Có lẽ không biết thật.
Em không nói Thành Tử cũng sẽ không nói.”Hai người nhìn nhau một lúc rồi cười cười “Chả trách gần đây mặt Khương Thần cứ âm u, ra là do Cẩm Khê vẫn chưa thông suốt.”Cẩm Khê rời khỏi Trương gia, trong lòng bồn chồn không thôi, về quan hệ giữa Trương Trung và Trình Nguyên cậu vẫn là biết, nhưng họ ở bên ngoài không có cử chỉ thân mật gì nên Cẩm Khê cũng không quá để ý.
Vừa rồi hai người đó ở trong một chăn có hành động ái muội như vậy, còn cả dấu tích rõ ràng trên người Trương Trung, tận mắt chứng kiến làm đầu óc Cẩm Khê cứ mụ mị không nghĩ được gì.“Cẩm Khê.” Khương Thần vừa đến chỗ thợ mộc Diêu khiêng giá sách về.
Sách mang về từ thành thị không ít, Cẩm Khê cũng hứng thú lấy nhiều cuốn mang về nhà xem dần, trong nhà không có kệ sách khá bất tiện nên anh nhờ thợ mộc Diêu làm một kệ sách nhỏ để được trên giường sưởi, hôm nay anh đến lấy về nhưng chưa tới cửa nhà đã gặp Cẩm Khê vẻ mặt bối rối đỏ bừng.“A-” Cẩm Khê bị giật mình, sau đó liền thấy khuôn mặt Khương Thần quan tâm hỏi “À, không có việc gì, em đi đưa chăn thôi.” Nói xong gật gật đầu, có lẽ là bị ảnh hưởng nên nhìn ánh mắt Khương Thần ít nhiều gì cũng khiến cậu thấy mất tự nhiên.“Ừ, giá sách làm xong rồi.” Khương Thần biết Cẩm Khê không bình thường nhưng cũng không hỏi nữa.“Vậy à.
Em phụ anh khiêng.” Cẩm Khê thở phào, cố đè ép cảm giác khác thường trong lòng xuống.“Không cần, nó cũng không nặng.” Khương Thần nói, đi vào nhà trước.Hai người vào phòng, Cẩm Khê chuyển cái rương ở đầu phía Tây giường nhỏ ra dời sang phía Đông cho Khương Thần khiên giá sách đặt vào chỗ đó.”Vừa y, cỡ này có thể để được không ít sách.”“Ừ, từ nay ngồi ở đây đọc sách cũng không tệ.” Cẩm Khê khoanh chân ngồi trên giường nhỏ dựa vào gối, ánh sáng chỗ này khá tốt.“Anh làm thêm cái đèn bàn nhé, ban đêm ở đây hơi tối.”“Thôi đừng, phí điện lắm, buổi tối cũng không xem được bao nhiêu.
Thôn ta không có mấy hộ có điện, nhà mình xài điện đã là xa xỉ rồi.”“Không sao đâu, dù nhà khác thấy em dùng cũng sẽ không nói gì đâu.”“Xì, em nghĩ hiện mọi người đều ước gì em ngủ một ngày hai mươi bốn tiếng luôn.” Cẩm Khê liếc mắt.Khương Thần ha ha cười tươi lộ ra hàm răng trắng sáng, Cẩm Khê nhìn mà hốt hoảng trong lòng.Buổi chiều, Cẩm Dương về nhà cùng một khối thịt heo rừng to, hôm nay đội săn bắt bẫy được một con heo rừng, Cẩm Dương đi theo nên được chia khá nhiều, ngoài ra còn có thêm hai con thỏ, con nào cũng to nặng chừng mười lăm cân.
Hiện tại thỏ là con mồi được thôn dân ưa thích nhất, không những ăn ngon mà lông của chúng rất hợp làm áo quần, lại còn tương đối dễ bắt, nếu không phải thức ăn không nhiều thì mọi người đều muốn bắt để nuôi.Khối thịt heo rừng này ngoại trừ phần đem đông lạnh để sau này ăn thì chừa lại ba cân để hôm nay làm sủi cảo, thịt heo rừng phối với cây tể thái rất hợp.
Cây tể thái này là đào được hồi mùa xuân, đào lên xong Cẩm Khê liền đem phơi khô, vì không có nhiều nên nhà họ để dành dùng từ từ.Vừa nói ăn sủi cảo thì toàn gia rất cao hứng, nhất là Hổ Tử, Cường Cường hưng phấn đến chạy tới chạy lui trong phòng, lại nói trong nhà