“Cẩm Khê ——” “Cẩm Khê ——” Cẩm Khê đứng dưới tàng cây hồng nghe thấy có người gọi cậu.“Ai vậy?” Trước mắt hơi mơ hồ không thấy rõ được gì.“Ha ha, là anh.” Vai đột nhiên bị nắm, Khương Thần nhìn cậu, nở nụ cười, sau đó ngẩng đầu nhìn cây hồng kia, “Nhớ không, gốc hồng này chú trồng vào năm anh tới đây, kết quả mùa thu không ra quả, em còn khóc nhè một trận?”Mặt Cẩm Khê đỏ lên, “Làm gì có.”Khương Thần cười ra tiếng, dùng ngón tay gẩy gẩy mũi cậu, “Sau đó hàng năm em đều mong đợi, tiếc là nó vẫn luôn không kết quả.
Thời điểm ấy anh thường nghĩ, có phải tình cảm anh dành cho em cũng giống cây hồng này, không thể có kết quả tốt.”“Tình cảm?”“Phải, đã quên mất lúc nào thì bắt đầu.” Khương Thần dịu dàng nhìn Cẩm Khê phảng phất thấy khuôn mặt mình trong mắt cậu, “Mấy năm tách ra kia anh luôn nhớ đến em, mỗi thời mỗi khắc.
Hiện tại mỗi ngày đều được ở cùng em, anh lại vẫn không thỏa mãn, anh muốn em ở cùng anh, làm người yêu của anh.”Cẩm Khê cảm thấy bản thân không thở nổi, lòng rung động không ngớt, “Nhưng mà chúng ta không thể.” Nói ra những lời này khiến nội tâm cậu đau đớn.“Vì sao?” Mắt Khương Thần ánh lên vẻ bi thương, “Vì ông nội bà nội? Vì nối dõi tông đường cho Diệp gia? Không, anh biết em cũng yêu anh, ngoài anh em còn có thể yêu ai khác ư?” Khương Thần vuốt nhẹ mí mắt Cẩm Khê, “Em nhìn ánh mắt này đi, luôn luôn hướng về anh.” Khương Thần nhìn lên cây hồng nói “Cây hồng đã kết quả.
Tình yêu của chúng ta cũng nên có kết quả.”“Không, không được.” Cẩm Khê rất thống khổ, tâm như bị đào ra một cái hố to.“Có thể, có thể mà.
Chúng ta yêu nhau vì sao không thể ở cùng nhau?” Khương Thần ôm lấy Cẩm Khê, cúi đầu khẽ hôn môi cậu.“Tụi bây đang làm cái gì?” Giọng nói của ông nội đột nhiên vang lên, Cẩm Khê quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy vẻ mặt vặn vẹo của ông nhìn bọn họ.Vù vù —— Cẩm Khê bừng tỉnh, tình cảnh trong mơ rõ nét vô cùng, Cẩm Khê định nâng tay sờ nhịp tim mình, đột nhiên cảm giác được tay bị nắm.Nhìn sang bên cạnh, Khương Thần nghiêng người nằm cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người chưa tới một nắm tay, tay cậu bị anh nắm chặt, chăn mền của cả hai chồng lên nhau.Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng chú ý, từ lúc Khương Thần đến hai người luôn ngủ chung như vầy từ nhỏ đến lớn nên không có cảm thấy có gì không đúng, hiện tại mới thấy quá mức mập mờ.Bình ổn trái tim đập loạn, Cẩm Khê lẳng lặng nhìn Khương Thần, Khương Thần lớn lên cực kỳ đàn ông, gò má như được đao gọt, ánh mắt vững vàng kiên nghị, bề ngoài to khoẻ khí thế như núi, ở trong đám người chỉ cần liếc mắt là có thể thấy anh, luôn mang lại cảm giác an toàn.Cậu không nhớ rõ bộ dạng Khương Thần trước kia lắm, dường như trong trí nhớ đều là ký ức anh bảo vệ cho cậu, chỉ cần ở cùng Khương Thần cậu liền thấy yên tâm, dù trời có sập xuống cũng không sợ.Cẩm Khê nhắm mắt lại, không biết bắt đầu từ lúc nào cậu đã ỷ lại vào anh như thế, tới bây giờ cậu cũng chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương kết hôn, nữ sinh cậu từng tiếp xúc không ít, nhưng không có một ai khiến cậu nảy sinh thứ tình cảm gọi là yêu.Khẽ thở dài, lúc trước khi thấy Trương Trung và Trịnh Nguyên, trong lòng không phải đã có đáp án ư, nhưng bị cậu xem nhẹ không dám đối mặt cho tới nay.Giờ đã xác định tình cảm lại khiến cậu có chút tuyệt vọng.
Tình thân và tình yêu, cậu phải lựa chọn thế nào?Cẩm Khê tâm loạn cào cào trằn trọc không ngủ được, trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng, bên cạnh đột nhiên có động tĩnh.Khương Thần nghe tiếng gà gáy thì chuẩn bị đứng dậy, hôm nay anh tính vào rừng nên phải xuất phát sớm một chút, khe khẽ đứng lên, Cẩm Khê còn ngủ, anh cẩn thận không đánh thức cậu, mặc quần áo tử tế rồi xuống giường, vừa ra đến cửa lại quay về dè dặt cẩn thận hôn nhẹ môi Cẩm Khê một cái, nụ hôn lướt nhẹ như lông chim đảo qua, dù vậy anh cũng rất thoả mãn, ít nhất hiện tại Cẩm Khê đã ở bên cạnh anh.Nghe tiếng cửa phòng mở, lại nghe tiếng trò chuyện khách khí giữa ông nội và Khương Thần, cánh tay từ trong chăn của Cẩm Khê sờ sờ lên môi, mềm nhẹ như trong mộng vậy.
Khương Thần cũng ôm tình cảm đồng dạng với cậu, thậm chí còn sâu sắc hơn nhiều.Nhưng cậu không thể đáp lại.“Cẩm Khê con khó chịu à? Sao sắc mặt kém như vậy?” Thời điểm ăn sáng, ông nội thấy gương mặt Cẩm Khê hơi tái nhợt bèn hỏi.Cẩm Khê cong khóe miệng cười gượng “Con không sao.
Có lẽ nằm mơ lung tung nên ngủ không được ngon” Nụ cười vô cùng nan kham.Bà nội cũng lo lắng nhìn cậu “Vậy chút nữa con đi ngủ thêm một lát đi.”“Dạ.” Cẩm Khê gật đầu.Suốt một ngày đều không yên lòng, buổi chiều Cẩm Khê sang giúp Trương Thành quét tường, ăn cơm chiều xong mới về nhà “Anh Cẩm Dương còn chưa về sao ạ.” Cậu theo bản năng không hỏi Khương Thần, hỏi xong thì liếc nhìn ông một chút rồi chuyển tầm nhìn đi, chột dạ không dám đối mặt với ông nội.Diệp lão gia tử thì không phát hiện ra gì “Chưa, sáng sớm lúc đi chúng mang hơn phân nửa số xe trượt tuyết, còn mang theo đồ dùng qua đêm, Khương Thần nói đây là lần cuối cùng trong năm, có thể phải đi mất ba bốn ngày.”Cẩm Khê ngây ngẩn cả người “Anh ấy nói lúc nào?” Trong lòng hơi ảo não, thường ngày Khương Thần ra ngoài cậu đều đi tiễn anh, vậy mà lần này lại vì vấn đề tình cảm mà trốn tránh.“Lúc ăn sáng ông có nói, chắc là cháu không nghe thấy, tối qua cháu ngủ không được đúng không.
Hôm nay đi nghỉ ngơi sớm một chút, chờ Trương Trung trở về phải hỏi xem coi có thuốc khống chế nằm mơ không mới được, mặc kệ có phải dự kiến gì hay không, cháu mơ nhiều quá cũng không tốt.
Nhìn coi sắc mặt cháu cả ngày nay kém chưa kìa.”Cẩm Khê đáp có lệ một tiếng, mộng có thể khống chế nhưng tình cảm thì không được.Trở về phòng nhìn một chút, quả nhiên Khương Thần đã mang túi ngủ đi.Đám người Khương Thần đi chuyến này mất cả sáu ngày, so dự tính còn trễ hơn, song lượng thu hoạch cũng rất lớn.
Lần này họ tiến vào núi, bởi dẫn nhiều chó theo, số vật tư kéo được cũng nhiều nên muốn