Nghe thấy câu nói này, Tô Hồi không thể diễn tả tâm trạng bây giờ của cậu.
Cậu đột nhiên tỉnh táo lại từ trong những cảm xúc buồn phiền nọ.
Ninh Nhất Tiêu có làm gì sai đâu? Lùi một ngàn bước lại mà nhìn thì nếu thật sự như lời của Carl nói, Ninh Nhất Tiêu cũng có quyền tiếp xúc với những người khác, bọn họ chẳng có quan hệ gì cả, Tô Hồi không có tư cách nào để ghen tuông cả.
Người dẫn dắt bọn họ vượt khỏi giới hạn bạn bè này là chính cậu, không phải là Ninh Nhất Tiêu. Ai cũng không có nghĩa vụ bao dung cho dục độc chiếm không có lập trường của cậu cả. Ninh Nhất Tiêu đã đối với cậu rất tốt rồi, hắn vốn là người có quyền trả thù cậu nhất trên thế giới này nhưng mà hắn chưa từng làm như vậy.
“Anh không có làm sai gì cả.”
Tô Hồi rũ mắt, giọng cậu nói rất khẽ, “Thật xin lỗi, tâm trạng hôm nay của em có hơi kém, thái độ với anh cũng không được tốt, là do em không đúng.”
Ninh Nhất Tiêu lại không có rút tay lại, hắn im lặng rồi cười một cái, “Thật ra anh khá thích em như thế này. Em cứ luôn nhẫn nhịn mọi chuyện, rất dễ để nắm bắt được em, tính em rất ôn thuận, thỉnh thoảng giận dỗi một chút cũng rất đáng yêu.”
Hắn thích Tô Hồi thỉnh thoảng lại trẻ con, đặc biệt là khi chỉ trẻ con với hắn.
Tô Hồi không nói gì nữa.
“Cho nên em không cần phải xin lỗi.” Ninh Nhất Tiêu nói rất trực tiếp, “Anh cũng không muốn biến em trở thành một người đến cả việc giận cũng không dám giận, cái gì cũng giấu ở trong lòng.”
Cho dù hắn biết rằng Tô Hồi bây giờ đa không phải là người như thế nữa rồi.
Cho dù Tô Hồi bị hắn bắt ép tới mức phải dọn ra khỏi nơi ở trước đó, không còn nơi nào cũng chỉ dám một mình trốn đi lang thang ở trên đường, nhiều lắm cũng chỉ nói một câu “Hóa ra là có thể thương lượng được”.
Cậu trở nên không thể biểu đạt cảm xúc, Ninh Nhất Tiêu tốn rất nhiều thời gian sống chung với cậu mới dần dân khiến cho Tô Hồi buông lòng phòng bị xuống để cười với hắn, khóc với hắn.
Hắn không muốn quay lại lúc mới gặp lại, Tô Hồi của lúc đó chỉ còn lại một cái xác rỗng, không có tri giác, không có phản ứng.
Hắn cũng không muốn do dự không quyết như vậy nữa, dừng thứ được lại là hận và trả thù để khiến cho bản thân phải đi đường vòng, lãng phí thêm nhiều thời gian những mà lại cách mục tiêu càng ngày càng xa.
Những thứ này đều không quan trọng, chuyện của quá khứ đã trôi qua. Ninh Nhất Tiêu là một người làm theo mục tiêu rõ ràng, hắn chỉ muốn thực hiện điều hắn mong muốn duy nhất bây giờ là khiến cho Tô Hồi tự nguyện trở lại bên cạnh hắn và yêu hắn.
Giọng của hắn rất ôn hòa, “Nếu như tâm trạng của em không tốt thì anh hi vọng anh có thể là đối tượng để em trải lòng. Nếu như mà không thể trải lòng được thì xù lòng với anh cũng được, dù gì thì cơn giận của em cũng chỉ đến thế mà thôi, không dám nói một câu nặng lời nào cả, còn không bằng con mèo hoang ở ven đường nữa.”
Tô Hồi không còn cách nào, cậu bị Ninh Nhất Tiêu nắm bắt quá rõ, cậu muốn phản bác nhưng mà lại không làm được.
Lời tuy là nói như vậy nhưng mà những chuyện mà Ninh Nhất Tiêu gặp phải hắn cũng không muốn nói với cậu thì cậu phải nói rõ ra thế nào được chứ.
Ninh Nhất Tiêu nói xong thì giơ tay ra trước mặt Tô Hồi, “Đánh hai cái coi như xả giận đi.”
Tô Hồi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay của hắn, trên đó đều là vết tích nhỏ của việc rửa tay quá thường xuyên, trên cánh tay còn có vết thương, đó đều là những nỗi khổ mà Ninh Nhất Tiêu phải chịu trong khoảng thời gian mà cậu vắng mặt.
Chóp mũi cậu chua xót, cậu nhịn lại sự đau lòng và tủi thân.
Mấy giây sau, Ninh Nhất Tiêu thấy cậu thật sự giơ tay lên, hắn yên tâm hơn, nhưng hắn không ngờ tới chuyện lại không có phát triển theo những gì hắn tưởng tượng – Tô Hồi nắm tay lại, cậu chỉ nhẹ nhàng chạm lên lòng bàn tay của hắn rồi nhanh chóng thả ra.
Một viên kẹo bơ cứng rơi vào trong lòng bàn tay Ninh Nhất Tiêu.
Ninh Nhất Tiêu ngẩn ra, hắn nhìn về phía Tô Hồi.
Cậu có chút biệt nữu mà nhìn đi chỗ khác, “Em không cẩn thận lấy nhiều quá, ăn không hết, anh ăn đi.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn viên kẹo ở trong tay một cái, hắn nhớ tới dáng vẻ nhét kẹo cho hắn trước đó của Tô Hồi, khóe miệng hắn hơi hơi cong lên, “Chỉ một viên thôi à? Keo thế.”
Tô Hồi lập tức kéo hết túi quần của mình ra để chứng minh sự thanh bạch của mình, “Chỉ có một viên thôi, ăn hết rồi.”
Vẫn cứ khi nào không vui thì ăn kẹo không khác gì so với trước đây cả.
“Hèn chi cứ che má từ nãy tới giờ, hóa ra là ăn nhiều quá nên đau răng?”
“Để anh xem nào.” Ninh Nhất Tiêu giơ tay định bóp cằm cật, Tô Hồi không trốn tránh, hai người cứ giằng co qua lại, Tô Hồi đột nhiên nghe thấy stylist ở phía không ra gọi tên của cậu thì lập tức đứng dậy mượn cớ chuồn đi.
Ninh Nhất Tiêu cũng đứng dậy khỏi sô pha, hắn đi lướt qua Julian đang đứng ngoài phòng xem ảnh mà trở về bên sô pha mở cuộc họp online lâm thời với COO.
(COO-Giám đốc điều hành (viết tắt là COO, tiếng Anh: chief operations officer) là một trong những lãnh đạo cao cấp nhất trong một tổ chức, một cấu thành của “bộ C” (the C-suite – những chức danh quản lý với từ “Chief”). COO chịu trách nhiệm về các hoạt động hàng ngày của công ty. COO thường xuyên báo cáo với giám đốc điều hành cấp cao nhất, hay gọi là Tổng Giám đốc điều hành (CEO).)
Sản phẩm mới lên thị trường, lần này còn thêm phương thức marketing của người sáng lập nên độ quan tâm đạt tới mức cao mới, nên là gần đây hắn gần như không có thời gian bay về New York gặp mặt Tô Hồi.
Khó lắm mới kết thúc được giai đoạn hoạt động tuyên truyền đầu, Ninh Nhất Tiêu ngay lập tức để trống hành trình ra, nhưng mà ngay vào lúc này tin tức xấu cũng tới.
UEO cùng là một công ty làm về trí tuệ nhân tạo thế mà vào hai tuần sau khi MsnF đưa ra sản phẩm mới thì lại đưa ra một sản phẩm AI dạng đeo có hình thức cực kì tương tự, lại còn cho ra tiêu ngữ marketing rất không có giới hạn – “Đơn giản hơn, hiệu suất hơn, giá cả tiết kiệm hơn.”
Cùng với lúc đó, UEO bắt đầu quảng cáo tiếp thị với lượng lớn trên các trang mạng, từ ngữ hạch tâm chính là “sản phẩm thay thế chất lượng cao”, dẫn dắt trực tiếp từ sản phẩm của bọn họ rồi buôn bán với giá thấp, không cách nào không làm, rõ ràng là muốn qua phương thức “Sao chép” và “Chèn ép trên giá cả” để làm sập đổ đường dây sản phẩm, khiến cho bọn họ không thể thuận lợi lên kệ bán được.
Ninh Nhất Tiêu lúc này mới nhận ra việc có một kĩ sư tạm thời từ chức vì bệnh trong đoàn đội của bọn họ lúc trước trông có vẻ không chỉ đơn giản là như vậy, bị bệnh là giả, leo tường là thật.
Xuất hiện sự cạnh tranh ác ý đến vậy, đằng sau Ninh Nhất Tiêu lại là sự thúc ép của bên đầu tư, bên đầu tư yêu cầu Ninh Nhất Tiêu cũng phải tiến hành tiếp thị, đánh một cuộc chiến về giá cả, nhưng mà điều này đã bị hắn từ chối.
Lúc Carl hỏi hắn có cần về New York nữa không thì Ninh Nhất Tiêu vẫn kiên quyết đòi về, không chỉ đơn giản là để ở bên cạnh Tô Hồi mà còn là để có được nguồn tài nguyên lớn nhất trước mắt bây giờ: Tập đoàn Jones.
Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu cũng hiểu rõ rằng những người này đều là mấy con cáo già trên thương trường, nếu như hắn trực tiếp từ vùng vịnh chạy tới phòng làm việc của Jones thì tất cả mọi người đều biết hết ý đồ của hắn, làm việc quá rõ mục đích như vậy thì hắn chỉ có thể nhận được mấy lời vòng vo của lão.
Bởi thế nên hắn đầu tiên là chọn dừng chân ở phòng làm việc của Bella, trong mắt của Jones còn tưởng rằng đây chỉ là hành trình cá nhân với con gái của ông.
Cứ như vậy thì những chuyện phát triển tiếp theo mới có sức thuyết phục, cho dù tất cả đều chỉ là kế hoạch và sắp xếp của Ninh Nhất Tiêu.
Tô Hồi làm xong tạo hình của bộ thứ hai liền đi theo trợ lí của Chloe tới phòng quay chụp mới, nơi đây đã dựng xong cảnh rồi, khác với cái vừa nãy, cảnh mới dựng có một cảm giác mơ mộng rất mãnh liệt:
Phòng họp màu xanh lam đậm trông rất u tối, nước tích lại trên sàn màu xanh lục, ở chính giữa phòng có đặt một cái giường trắng sạch.
Đường viền của ánh chiếu dọc rất lớp trên tường tỏa ra ánh sáng màu lam, hình ảnh trên màn vải là ánh nắng chói chang của ngày hạ và cơn sóng có lay động theo gió. Cả khung cảnh này giống như là một cánh cửa thần kì kết nối với cảnh trong mơ vậy.
Lớp trang điểm của Tô Hồi cũng là một lớp trang điểm hơi say tái nhợt, dưới mắt ửng đỏ lên nhưng mà màu môi lại rất nhạt, cậu mặc một cái áo vest bằng lụa lớn hơn một cỡ, áo mở rộng ra để lộ phần da ngực và eo bụng.
“Cậu biết không, Eddy thế mà có đính khuyên bụng đó.” Bella còn đang chìm đắm trong sự bất ngờ, “May mà đồ stylist đem theo có rất đầy đủ, bộ đồ này phối với vòng bụng và khuyên rốn trông đỉnh quá đi mất, kết quả còn tốt hơn trong tưởng tượng rất nhiều.”
Stylist đang đợi để dặm phấn cười nói: “Sự khác biệt của Eddy cũng nhiều thật đấy, người nhìn thì dịu dàng ôn hòa, mà xăm mình đính khuyên không thiếu một thứ nào. Hình xăm trên hông cậu ấy cũng ngầu lắm đấy, nhưng mà cậu ấy hình như không quá muốn lộ ra, cậu định bảo tôi lấy phần nền che đi nhưng mà bị tôi thuyết phục mãi mới chịu để.”
Julian im lặng lắng nghe, cậu ta quan sát một phần hình xăm bị lộ ra ở trên hông của Tô Hồi, chỉ có một bộ phận từ đơn mà thôi. Nhưng mà một trực giác nào đó của cậu ta bảo rằng hình xăm này có le có liên quan tới nnt.
Chloe nhìn chăm chú vào Tô Hồi trong ống kính, “Eddy, đứng giữa cảnh với giường ấy, cậu giả vờ cột tóc lên đi.”
Tô Hồi làm theo lời cô nói, cậu cắn dây buộc, tay thì giơ về phía sau cột một phần tóc lên.
“Tốt lắm, nằm lên trên giường đi, tổ đạo cụ cho ảnh chiếu quay lên người Eddy đi.”
Hình ảnh dòng nước đang chảy trong ảnh chiếu như là nguồn sáng thứ hai chiếu rọi lên quần áo và làn da của Tô Hồi, vòng bụng và khuyên rốn cũng tỏa sáng lấp lánh.
Tô Hồi muốn tập trung tinh thần vào trong công việc, nhưng mà suy nghĩ của cậu thì không chịu khống chế, cậu rất sợ giường, nhất là những cái giường như thế này.
Vì để bản thân trông không quá thần kinh nên cậu đột nhiên nhớ tới nnt như là một cơ chế tự bảo vệ của cơ thế vậy.
Nỗi sợ hãi và khát vọng đan xen trong ánh mắt của cậu làm cho trong một khoảnh khắc đó cậu sinh ra ảo giác, bản thân cậu mấy năm trước cũng chính là như vậy, bị ép nhốt lại trong căn phòng, trên trường xuất hiện một cái cửa lớn nối với cảnh trong mơ, nnt xuất hiện từ trong đó ra giải cứu cậu.
“Rất tốt, cực kì tốt, nhìn ống kính nào.”
Chloe không ngừng khen ngợi biểu hiện của Tô Hồi, Tô Hồi thì lại không có cảm giác gì cả.
Mọi thứ vẫn khá là suôn sẻ, có thể cái ngành này rất cần những người thần kinh như cậu hỉ.
Kết thúc xong phần quay chụp thứ hai thì chỉ còn một phân đoạn cuối cùng, cảnh vẫn chưa dựng xong.
Tô Hồi tạm thời đi ra ngoài, trợ lí của Bella khoác lên cho cậu cái áo của cậu, điều hòa ở phòng tạo hình đột nhiên xảy ra trục trặc, không khí rất lạnh, bọn họ chỉ đành dẫn cậu đến phòng nghỉ ngơi rồi bảo stylist tới tẩy trang cho cậu.
“Stylist bây giờ có chút việc, có thể phải một lúc nữa mới tới, cậu đợi một chút.”
Tô Hồi gật đầu rồi đi theo anh ta, mở cửa ra mới phát hiện thấy Ninh Nhất Tiêu đang ngồi trên sô pha của phòng nghỉ ngơi, hắn đang nhìn rèm lá mà gọi điện thoại, nghe thấy tiếng động thì hắn cũng quay đầu lại nhìn Tô Hồi.
Phản ứng đầu tiên của Tô Hồi là lấy áo khoác ngoài che kín lại bản thân, cậu sợ Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy vòng bụng và hình xem sẽ thấy lúng túng.
“Eddy ngồi đi, tôi đi rót trà ấm cho cậu.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu chằm chằm, không hề dời tầm mắt đi, hắn còn nói trực tiếp: “Qua đây.”
Tô Hồi đứng tại chỗ một lúc rồi vẫn lựa chọn ngồi vào phía đối diện hắn.
“Quay xong tổ thứ hai nhanh vậy à?”
Tô Hồi gật đầu, “Ừm.”
“Hiệu suất rất cao nhỉ, xem ra em đúng là rất thích hợp làm người mẫu.”
Ninh Nhất Tiêu nói xong thì nói tiếng anh với trong tai nghe “Đợi chút nữa rồi nói, chuyện tấm ảnh thì cứ làm theo lời tôi dặn dò”, sau đó hắn chạm ngón tay lên tai nghe cúp điện thoại.
Tô Hồi chú ý thấy laptop và li cà phê đặt ở trước mặt hắn, hình như hắn cố ý tới đây để làm việc. Ly cà phê đã thấy đáy rồi, xem ra vẫn chưa từng nghỉ ngơi.
Tô Hồi rất muốn hỏi hắn có phải mệt lắm rồi không, có cần về nhà nghỉ ngơi một chút không, nhưng mà vừa mới mở miệng thì cửa phòng nghỉ ngơi lại mở ra.
Cậu nhìn qua đó thì thấy Julian đang cười cười đi vào.
“Hai người không ngại có thêm một người nữa đâu nhỉ.” Julian cười nói, “Bên ngoài đông người quá, bận rộn cả nửa ngày nên tôi muốn tìm một chỗ nào yên tĩnh ngồi một lát.”
Tô Hồi cúi đầu uống nước, cậu nuốt luôn cả những lời chưa nói vào lại.
Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu ta một cái, “Cậu có thể tới phòng nghỉ ngơi của Bella.”
Julian lại cười nói, “Phòng nghỉ ngơi của Bella bừa một đống, chất đầy đồ đạc ở đó, tôi không qua đó đâu.” Cậu ta nói xong thì trực tiếp ngồi vào chỗ ngay bên cạnh Ninh Nhất Tiêu, cậu ta sát tới gần cách một cái bàn, “Lúc này quay chụp tôi có nhìn thấy, hóa ra cậu còn đeo khuyên lưỡi nữa à, ngầu quá.”
Tô Hồi có hơi không tự tại lắm, cậu cười nói, “Đính khuyên lúc mà chưa hiểu chuyện.”
“Đính từ lúc rất nhỏ à? Thật sự không ngờ đấy, vẻ ngoài của cậu trông có vẻ….rất đơn thuần, rất ngoan.” Julian nói xong thì cười, “Thật ra tôi cũng rất muốn thử xem sao, đáng tiếc là từ nhỏ tôi đã sợ đau, vốn là tôi định xăm trên của ông cố ngoại của tôi lên ngón tay cơ.”
Tô Hồi muốn tỏ ra thân thiện hơn nhưng mà cậu lại không biết nên nói cái gì, chỉ đành trả lời mấy câu có cũng được, không có chẳng sao, “Xăm thì có hơi đau nhưng mà đính khuyên lưỡi đau hơn một chút.”
“Hơn nữa chắc là sẽ dễ hối hận lắm.” Julian cười nói, “Nghe nói tẩy vết xăm đau hơn nữa.”
Biểu cảm của Ninh Nhất Tiêu bắt đầu không kiên nhẫn, ngón tay đang gõ chữ cũng dừng lại.
“Tôi còn phải làm việc….”
“Tôi chưa từng tẩy vết xăm.” Tô Hồi lại nói trước một bước.
Ninh Nhất Tiêu khựng ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn Tô Hồi.
Julian cũng ngẩn ra, sau đó cậu ta cười một cái, “Xem ra cậu cũng sợ đau nhỉ.”
Tô Hồi nắm chặt cái ly một cái, “Tôi không sợ, thật ra thì tôi có hơi thích đau, cho nên mới thích đính khuyên, xăm hình cũng là bởi vì thích, muốn xăm, không muốn tẩy đi cũng vì tôi thích thế.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía cậu, nhịp tim bỗng nhiên đập mạnh hơn.
Tô Hồi rũ mắt nhìn xuống, “Tuy là tôi biết rất đau, lúc tẩy hình xăm sẽ cảm thấy vui trong một chốc lát, nhưng mà tôi vẫn muốn giữ lại hơn.”
Julian nghe rồi lại nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái, xong cậu ta lại nhìn Tô Hồi ở trước mắt, “Hình xăm thường đại diện cho những hồi ức. Tình đầu của tôi cũng xăm hình tôi vẽ lên người anh ra, ở đây này.”
Cậu ta chỉ lên bên cổ rồi nói, “Sau khi
chia tay thì tôi có khuyên anh ta xóa đi nhưng mà anh ta nói không sao cả, anh ta nói với tôi hồi ức cũng chỉ là hồi ức mà thôi, con người đều sẽ tiến về phía trước, một hình xăm mà thôi, có tẩy hay không cũng không quan trọng.”
Tô Hồi bắt đầu im lặng.
Cậu có một trực giác rằng Julian hình như đã biết cái gì đó nên cậu ta nói bóng nói gió.
“Cứ nói mãi nói này.” Julian hình như nhớ tới cái gì đó, cậu ta nói với Tô Hồi, “Nghe nói cậu là bạn cùng trường của Shaw, trùng hợp thật đấy, tôi cũng là bạn cùng trường của anh ấy lúc học nghiên cứu, chúng tôi cũng coi như là mối quan hệ xã giao ở trường trao đổi* rồi.”
(*Đoạn này mình cũng không chắc lắm, raw là 校际社交)
Tô Hồi gật gật đầu, “Trường đại học S rất tốt, Shaw rất là ưu tú.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn vào khuôn mặt của Tô Hồi, hắn muốn biết Tô Hồi còn muốn nói thêm gì nữa không, nhưng mà cậu hình như nhận ra lời như vừa nãy quá thẳng thắn nên cậu bây giờ lại bắt đầu thu liễm lại.
“Đúng vậy, cậu biết không, anh ấy là trường đại học S hoàn toàn là một sự tồn tại như ngôi sao sáng nghiệp vậy, cực kì tài giỏi luôn, tôi nhớ anh ấy có vẽ một cái sơ đồ tư duy về mục tiêu của mình trên tọa đàm, tách từng phần ra bây giờ xem lại thì những mục tiêu đó đã thực hiện được từng cái một rồi.”
Tô Hồi rõ ràng cảm nhận được sự dẫn dắt của Julian, anh ta từ đầu tới cuối đều đang nói về chuyện của Ninh Nhất Tiêu ở trường đại học S, những chuyện này đối với cậu mà nói đều là một khoảng trống, là một khoảng thời gian cậu chưa từng trải qua và cũng không thuộc về cậu.
Cậu giống như là một người bị xóa khỏi cuộc trò chuyện vậy, trừ cười góp vui ra thì không thể làm gì được.
“Tôi lúc đó tìm được anh ấy ở phía hậu đài ấy, còn trao đổi email với anh ấy nữa…”
“Julian, không phải cậu cần nghỉ ngơi sao, sao lại nói nhiều vậy?” Thái độ của ntn có chút lạnh nhạt giống như là hắn rất muốn cưỡng chế cuộc trò chuyện của bọn họ vậy.
Thái độ của hắn khiến cho Tô Hồi có chút bất ngờ.
Cậu cảm thấy đây không phải là giọng nói giữa đối tượng hẹn hò với nhau nên có.
Tô Hồi có hơi xao động, đột nhiên cậu nghi ngờ độ chính xác của tin mà Carl nói, nhưng mà anh ta là trợ lí thân thiết của Ninh Nhất Tiêu cơ mà.
Julian lại không có ngừng lại, mà ngược lại còn giả vờ ra dáng vẻ làm nũng, “Sao vậy, chê tôi ồn ào à, đây là bạn cùng trường đang khen anh đấy nhá, nể mặt lắm đấy, đúng không Eddy.”
Tô Hồi không thích cái định nghĩa thân phận này, những mà cậu cũng cong khóe miệng lên cười, “Ừm, không sao đâu, tôi đúng thật là không quá hiểu những chuyện xảy ra lúc anh ấy học nghiên cứu.”
Julian chớp chớp mắt, “Thật vậy sao? Những chuyện này anh ấy không nói với cậu à?”
Tô Hồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, nhưng mà cậu lại nhanh chóng dời tầm nhìn đi, cậu cố giả vờ như thong dong, “Đâu có đâu.”
“Hóa ra là vậy à.” Julian cười nói, “Anh ấy là vậy đấy, rất không thích chia sẻ với người khác, chuyện tốt hay xấu gì đều không thích, lòng phòng bị rất cao, anh chỉ làm những chuyện có ích với ảnh mà thôi.”
Tô Hồi không sức để phản bác, cậu cảm thấy khó thở nên cúi đầu uống một ngụm nước.
Sự kiên nhẫn của Ninh Nhất Tiêu đã đạt tới giới hạn, hắn muốn mặc kệ lễ tiết mà mở miệng mời Julian đi ra ngoài, nhưng mà chính vào lúc này một tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Không phải là của tôi, hình như là của Eddy.”
Tô Hồi giờ mới phản ứng lại, cậu chậm chạp tìm điện thoại khắp nơi rồi sau đó lại phát hiện thấy nó ở trong túi áo măng tô, cậu vội càng lấy điện thoại ra nhưng mà nó lại kẹp theo cái gì đó khác rơi ra ngoài, cậu còn không nhận ra.
Ninh Nhất Tiêu định giúp cậu nhặt lên, nên hắn cong người xuống nhặt nhưng mà nhặt lên mới phát hiện thấy đây là một tờ khăn giấy, mặt trước rõ ràng là chữ viết của đàn ông, viết rằng [Cậu nói rất đúng, cho nên tôi không định bỏ cuộc.]
Mặt sau là một dòng chữ phương thức liên lạc.
“Alo? Lion?”
Tô Hồi nhận điện thoại, cậu theo bản năng đứng dậy tư mình đi tới chỗ xa xa để nói chuyện.
Nhưng mà phòng nghỉ ngơi cũng chỉ lớn đến vậy là cùng, cho dù cậu đã nói rất nhỏ giọng rồi nhưng mà Ninh Nhất Tiêu cũng vẫn nghe thấy một ít gì đó.
“Tôi đang bận việc…Ừm, tôi biết rồi, đã đồng ý thì tất nhiên là tôi sẽ mời cậu ăn rồi, nhưng mà có lẽ hôm nay có lẽ phải làm việc tới rất muộn mới xong…Cậu đang ở đây? Nhưng mà tôi bây giờ không rời đi được…”
Sắc mặt của Ninh Nhất Tiêu tệ đi mắt thường cũng nhìn thấy được, hắn nhàu nát tờ khăn giấy nọ vốn định vứt đi nhưng mà sau đó lại chọn nhét nó vào trong túi áo của mình.
Julian nhận thấy điều gì đó nhưng mà cậu ta không nói gì cả, chỉ im lặng uống cà phê.
Ở đầu bên kia điện thoại, Lion nói là mình đã hỏi giáo sư biết rằng Tô Hồi hôm nay đang ở phòng làm việc của Bella, cậu ta rất muốn gặp mặt Tô Hồi một lần chỉ đành xin mãi, “Năm phút là được mà, em đang ở gần đó rồi, có mua đồ ngon cho anh luôn rồi, anh cứ làm việc mãi nhất định là không có thời gian ăn gì cả, xin anh luôn đấy, em phải xếp hàng lâu lắm mới mua được đó.”
Tô Hồi không nhẫn lòng từ chối, “Vậy…Vậy sau khi cậu tới thì tôi xuống lấy vậy.”
Nghe thấy Lion vui sướng đồng ý, Tô Hồi nói tí nữa gặp lại xong thì cúp điện thoại, cậu quay trở lại sô pha.
Cậu bất giác đi giải thích với Ninh Nhất Tiêu, “Là Lion gọi, cậu ấy bảo qua đây đưa ít đồ.”
Ninh Nhất Tiêu không nói được cũng không nói không được, hắn chỉ cười một cái, “Anh còn tưởng là cậu ta xin em bao cậu ấy ăn.”
Bầu không khí còn lúng túng hơn cả lúc nãy nữa.
Tô Hồi không rõ chuyện gì xảy ra, cậu bỏ điện thoại vào lại trong túi rồi uốn thêm một ngụm nước.
Julian nói; “Eddy à, cậu không phải là sống ở New York sao, có thể giới thiệu cho tôi mấy nhà hàng ăn ngon ngon không? Tên này còn nợ tôi một bữa cơm đấy.”
“Ừm..” Tô Hồi rất cố gắng tìm kiếm ở trong đầu nhưng mà lại không nghĩ ra được gì cả, cậu chỉ đành nói, “Tôi cũng không rõ lắm, tôi toàn là đi ăn theo người khác cả.”
“Vậy sao? Được thôi, mà cũng đúng, người như cậu nhất định là có rất nhiều người theo đuổi muốn mời cậu đi ăn nhỉ.”
Ninh Nhất Tiêu nhìn chằm chằm Tô Hồi như sắp đóng một cái lỗ trên mặt cậu vậy.
Tô Hồi không hiểu mình vì sao lại phải giải thích nhưng mà cậu vẫn làm như vậy, “Đâu có đâu, đều là mấy bữa ăn công việc chứ không phải là bữa ăn cá nhân gì.”
Julian cười nói, “Tôi hiểu mà.”
Càng giải thích như vậy hình như càng vi diệu hơn.
Tô Hồi có hơi đau đầu, đột nhiên cửa phòng nghỉ ngơi lại bị mở ra, người đứng trước cửa là cô nhân viên tiền đài, phía sau cô chính là Lion.
“Eddy, có người tìm cậu.”
Cô tiền đài nói xong thì Lion ló đầu ra tìm kiếm, lúc nhìn thấy Tô Hồi thì bỗng dưng sáng cả mắt lên, “Eddy, màu tóc này của anh đẹp quá đi, trông rất hợp với anh.”
Cậu ta nhanh chóng bước vào, trong tay còn cầm theo đồ ăn mua cho cậu nữa, mắt thì cứ nhìn mãi Tô Hồi.
“Sao cậu lại vào đây thế?” Tô Hồi đứng dậy, “Tôi không phải bảo là để tôi xuống…”
“Bên ngoài lạnh lắm, hơn nữa lúc gọi điện thoại là em đã tới nơi rồi, vừa lúc co nhân viên tiền đài có thể dẫn em lên đây, nơi này cool quá đi, nhiều model quá trời.”
Ánh mắt của Lion chưa từng rời khỏi Tô Hồi, cậu ta không chướng ngại mà nịnh hót cậu, “Anh đẹp quá đi mất, trông cứ như là tinh linh ở trong phim điện ảnh vậy.”
“Đừng nói nữa.” Tô Hồi nhỏ giọng nhắc nhở cậu ta, cậu quay đầu lại giới thiệu với Julian, “Đây là Lion, cậu ấy bây giờ là một học sinh đại học và cũng là một nhà nghệ thuật gia trang trí.”
Lion bắt tay với Julian một cái rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Tô Hồi, “Anh cũng ngồi đi, đứng hoài mỏi lắm.”
Cậu mở cái hộp ra ngay trước mắt Tô Hồi, “Đây là bánh kem ô long vải, không phải anh lần trước bảo muốn ăn thử hay sao? Giờ cuối cùng cũng mua được rồi.”
Nói cả một đống cậu ta mới nhận ra còn những người khác nên cời cậu ta cười nói, “Cùng chia ra ăn đi.”
Biểu cảm của Ninh Nhất Tiêu cực kì lạnh nhạt, “Không cần đâu, tôi không ăn đồ ngọt.”
Ánh mắt của hắn từ Lion nhìn sang Tô Hồi, lúc Tô Hồi cầm nĩa lên còn cố ý nhắc nhở, “Em chắc chắn vẫn còn muốn ăn cơ à? Răng không đau nữa à?”
Động tác của Tô Hồi khựng lại, cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu.
“Răng anh đau à?” Lion đặt bánh kem xuống, cậu quan tâm bảo, “Không sao chứ, có đau lắm không? Em dẫn anh đi coi bác sĩ nha khoa nha.”
Tô Hồi lắc đầu, “Không nghiêm trọng đâu, tí nữa tôi còn có công việc nữa, không thể đi được.”
Lion không quan tâm, “Vậy em đợi anh nhé, anh làm xong việc rồi chúng ta cùng đi.” Cậu ta nói xong thì giơ tay chỉ lên mắt của Tô Hồi, “Anh đeo cái lens này trông cũng đẹp quá đi.”
Thấy hai người trò chuyện nhiệt tình quá, Ninh Nhất Tiêu ho khan vài tiếng, hắn giả vờ như họng rất đau.
Tô Hồi thấy li cà phê của hắn đã uống hết rồi và cũng không có nước, nên là cậu đổ nước trong li của mình rồi đưa sang, “Uống miếng nước đi.”
Julian lại đứng dậy, “Tôi đi lấy cái li mới cho.” Cậu ta cười cười giải thích, “Shaw có bệnh sạch sẽ, thật xin lỗi.”
Tô Hồi nhíu mày lại, cậu còn chưa nói gì thì tay của Ninh Nhất Tiêu đã giơ ra, nhưng mà sắp lấy được cái ly thì Lion lại giành trước một bước cầm cái li thủy tinh của Tô Hồi lên.
“Vừa đúng lúc tôi muốn uống.”
Lion ực ực ngẩng đầu lên uống sạch sẽ nước ở trong li rồi mới bỏ xuống, cậu ta cười nói, “Hồi nãy xếp hàng lâu quá em sắp khát chết rồi.”
Tô Hồi nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái, cậu cảm thấy trên đầu của hắn hình như có một đám mây đen.
Julian cũng rót một li nước rồi quay trở lại sô pha đặt li ngay trước mắt hắn, “Uống đi.”
Ninh Nhất Tiêu lại không nhúc nhích gì, “Không cần.”
Lion đẩy vai chọc vào Tô Hồi hối cậu, “Ăn đi, ăn một miếng nhỏ thôi không sao đâu, nếu như khó chịu thật thì đi xem bác sĩ với em, cô của em là bác sĩ nha khoa ấy, cô ấy cực kì tốt, anh gặp được là sẽ biết.”
Tô Hồi cảm thấy mình ăn cũng không được mà không ăn cũng không được, cậu ngồi ở đây chỉ cảm thấy khó chịu cả người, giây trôi qua như là cả một năm vậy.
Cậu không muốn cô phụ ý tốt của Lion, chỉ lấy nĩa lấy một miếng nhỏ ra thử, “Ừm, ăn rất ngon.”
Lion rất vui vẻ, “Đúng chứ? Không thì sao lại có nhiều người xếp hàng mua đến vậy? Em hiểu anh quá mà, biết chắc là anh sẽ thích.”
Ninh Nhất Tiêu suýt chút nữa bật cười một cái.
“Hai người trông có vẻ có quan hệ tốt ghê nhỉ.” Julian lộ ra biểu cảm như hóng chuyện, “Là bạn bè? Hay là…trên cả bạn bè?”
Tai của Lion ngay lập tức đỏ lên, “Hả, thật ra tôi…’
Ninh Nhất Tiêu ôm tay cắt ngang bọn họ, hắn nhìn vào Tô Hồi mà nói: “Eddy, học sinh mà em dạy da mặt còn mỏng hơn cả em đấy,”
Tô Hồi lập tức thuận theo lời của Ninh Nhất Tiêu mà nói: “Đúng, Lion là học sinh của tôi.”
Cậu cảm thấy rất sượng, nói xong thì liền lấy bình nước lên rũ mắt rót cho mình một li nước, nhưng mà thực sự quá lúng túng, cậu quên mất là cái li này đã dùng rồi.
“Là vậy à, hoàn toàn không ngờ tới đấy.” Julian nhìn hai người rồi bật cười một cái, cậu ta bắt đầu giỡn, “Hai người trông có vẻ rất hợp nhau đấy.”
Nghe thấy lời này thì cái tay đang rót nước của Tô Hồi rung lên một cái, nước bị rơi ra ngoài li, rớt lên trên bàn.
“Thật xin lỗi.”
Tô Hồi vội vàng đặt bình nước xuống, cậu định rút tờ giấy ra lau nước đi nhưng mà trước mắt đồng thời xuất hiện hai cái tay, một cái là của Ninh Nhất Tiêu ngồi ở phía đối diện, còn một cái khái là của Lion ngồi ngay bên cạnh.
Hai người đều đưa khăn giấy tới ngay lập tức, và đều nhìn vào Tô Hồi, không có một ai định nhún nhường.