“Cảm ơn.” Tô Hồi nhận lấy tờ giấy mà Ninh Nhất Tiêu đưa cho, ngón tay cậu chạm phải tay của hắn nhưng mà cậu nhanh chóng cúi đầu xuống lau đi vệt nước sắp rơi xuống sàn.
Lion hình như không nhận ra điều gì, “Bỏ đi để em lau cho.”
Julian bật cười, cậu ta đưa thẳng hộp giấy rút tới trước mặt Tô Hồi, “Không rớt lên người chứ.”
“Không có.” Tô Hồi thở dài một hơi, cậu cảm thấy nếu như mà con ở đây nữa thì không khí sắp đóng băng mất, cậu có thể sẽ không thở được mà chết.
Nếu như mà bây giờ ở đây có xuất hiện một cái hố thì hay biết mấy, cậu tuyệt đối sẽ không hề do dự mà chui vào trong đó trốn đi.
Đột nhiên, cửa phòng nghỉ ngơi mở ra, còn chưa nhìn thấy người mà Tô Hồi đã nghe thấy giọng của Cảnh Minh.
“Sao đều ở đây hết vậy? Náo nhiệt quá đi, mọi người có muốn ăn đêm không?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, Ninh Nhất Tiêu tìm đúng thời cơ, hắn đấy cái li nhìn mà ngứa cả mắt ở trước mặt Tô Hồi sang chỗ Lion rồi còn gõ ngón tay lên mặt bàn trước mặt Tô Hồi, giọng hắn rất lạnh lùng, “Đi theo anh ra ngoài.”
Hắn nói xong liền đứng dậy trong có vẻ phải ra ngoài, khí thế thật sự quá mạnh mẽ, Julian cũng không dám nói thêm gì nữa, cậu ta đứng dậy tránh chỗ cho hắn.
“Anh muốn đi đâu?” Cậu ta nhìn Ninh Nhất Tiêu.
“Đi hút thuốc.”
Tuy là bầu không khí rất sượng, nhưng mà hành động này của Ninh Nhất Tiêu không thể nghi ngờ gì nữa đây chính là đập ra một cái “hố” mà Tô Hồi mong chờ đã lâu, Tô Hồi lập tức đứng dậy theo hắn ra ngoài.
“Anh không ăn bánh kem nữa à?” Lion vội vàng hỏi cậu, “Khi nào quay lại? Em ở đây đợi anh.”
Tô Hồi lắc đầu, “Cậu ăn xong thì đi về trước đi, tôi phải làm việc lâu lắm, bây giờ đã rất khuya rồi.”
Cậu nói xong thì lập tức quay đầu lại chỉ sợ Ninh Nhất Tiêu một mình chạy mất, nhưng mà may là Ninh Nhất Tiêu còn đứng ở trước cửa đợi cậu, tuy nhiên sắc mặt hắn đã rất khó coi cực kì, trông hắn cứ như sẽ lập tức bộc phát vậy.
Cảnh Minh thấy hai bọn họ ra ngoài, tuy là anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì nhưng mà anh rất ủng họ, nên là cười cười vẫy tay với hai người, “Bái bai.”
Anh quay đầu lại nhìn hai người còn lại ở trong phòng nghỉ ngơi mới nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng lắm nên là anh cười cười bước vào, “Không biết còn tưởng là mọi người đang mở cuộc họp ở đây đấy, người này người kia trông cau mày có mặt thế. Hôm nay tôi bao, muốn ăn cái gì cứ việc nói.”
Julian nhìn Lion trước mắt một cái rồi bật cười, “Bạn nhỏ này gấp gáp quá.”
Lion nhìn lên trông như chó nhà có tang vậy, “Như nhau cả thôi”
“Sao hai người còn chơi dò mật mã nữa vậy?” Cảnh Minh cười hì hì ngồi xuống, hai tay khoanh lại nằm nhoài ra bàn, “Rủ tôi chơi nữa chứ.”
Tô Hồi chạy ra ngoài nhanh chóng đi theo bước chân của Ninh Nhất Tiêu, hai người cách nhau một khoảng cách không xa không gần, đi qua cả một lối hành lang trong im lặng cuối cùng tới được một phòng hút thuốc ở chỗ góc rẽ.
Ninh Nhất Tiêu mở cửa ra, trong căn phòng hút thuốc chật hẹp này không có người, cửa sổ mở rộng, trong phòng rất lạnh.
Hắn đi qua đóng cửa sổ rồi còn tiện tay kéo rèm lại.
“Anh không phải là muốn hút thuốc của em sao?” Tô Hồi cần thận an ủi tâm trạng của Ninh Nhất Tiêu, “Cửa sổ mở ra thì sẽ thông gió hơn…”
Còn chưa nói xong thì Ninh Nhất Tiêu đã quay người lại, hắn trực tiếp lấy mắt kính xuống không một lời báo trước nào mà hôn cậu.
Tô Hồi không kịp phản ứng lại, cậu cứ như vậy bị đẩy lên vách tường, cái tay đeo găng tya của Ninh Nhất Tiêu hơi nắm cổ cậu lại ép cậu phải ngẩng đầu lên. Nụ hôn rất sâu và cũng rất thô bạo, đầu lưỡi trực tiếp kéo mở hàm răng của Tô Hồi cưỡng chế đá cháo lưỡi với cậu, thậm chí còn cắn lên môi của cậu, hắn không cho cậu một chút thời gian để thở d0c, khác hoàn toàn với trước đó.
“Ưm…” Tô Hồi không thể nào thở được, cậu bất giác muốn đẩy ra nhưng mà cánh tay lập tức bị Ninh Nhất Tiêu nắm lại đè lên trên tường.
Cửa phòng hút thuốc là cửa kính nhám, cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy bóng người đi ngang qua, nghe thấy cả tiếng bọn họ nói chuyện.
Nhưng mà cậu lại không có chút năng lực để phản kháng nào cả.
“Nhất Tiêu…” Trong khoảng trống ít đến đáng thương này, Tô Hồi định gọi hắn nhưng mà âm thanh đều bị nuốt trong nụ hôn này trở nên hàm hồ không rõ.
Cho đến khi Tô Hồi thật sự không thể nào thở nổi nữa, miệng không thể ngậm lại được, đã sắp tới cực hạn thì Ninh Nhất Tiêu cuối cùng mới buông tay lui ra.
Nhưng mà hắn vẫn cảm thấy không đủ, cho nên lại dùng răng cắn lên môi dưới của Tô Hồi, chỉ cắn nhẹ lên một cái, sau khi thả ra thì lại hôn cậu.
Tô Hồi chưa từng thếch thác đến vậy, lần đầu tiên cậu vì hôn mà nước bọt chảy từ khóe miệng xuống, son môi chưa kịp tẩy trang đã hoàn toàn bị li3m đi, môi cậu sưng đỏ lên, gân xanh ở bên cổ nổi lên, sức lực cả người như bị rút đi vậy, cậu chỉ có thể dựa lên tường thở d0c từng hơi cứ như là từng trải qua một cơn đuối nước cực kì nguy hiểm vậy.
Dáng vẻ như này của cậu trông rất dễ bắt nạt, may mà cúc áo khoác bị gài thật chặt lại, nếu không là cả lồng nguc và vùng eo bụng đều bị lộ ra cho hắn thưởng thức. Cái hôn quá dùng sức làm cho vòng bụng lay động, viên kim cương trên đó cọ lên làm cậu đau.
Ninh Nhất Tiêu giơ tay ra nắm lấy cằm Tô Hồi, ngón tay cái của hắn lau đi vệt nước trên khóe môi của cậu, hắn cúi đầu xuống kéo hai cánh tay của Tô Hồi lên vòng lên hông của mình sau đó thì hắn cúi đầu chạm trán lên trán cậu.
“Anh…”
Tô Hồi thở không ra hơi, đôi môi cũng xuất hiện một giọt máu bị Ninh Nhất Tiêu hôn đi.
“Tâm trạng vừa nãy của anh rất tệ nên mới cộc cằn một chốc.” Ninh Nhất Tiêu chậm rãi cọ lên sống mũi của cậu, hắn nói giống như là những lời thì thầm mật ngọt sau khi ph4t tiết vậy, “Em có trách anh không?”
Nhịp tim của Tô Hồi cứ như là trống gõ vậy, thật giống như tiếp sau đó nó sẽ rời khỏi cơ thể của bản thân vậy. Cậu ngẩng đầu lên nhì Ninh Nhất Tiêu với một đôi mắt ướt át, cậu lắc đầu một cách thành thật.
“Không đâu…”
Ninh Nhất Tiêu cuối cùng cũng cong khóe môi lên, hắn nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má của Tô Hồi một cái.
“Những gì mà Julian nói một chữ em cũng đừng có để ý, cứ coi như không nghe thấy gì là được.” Hắn vừa nói vừa hôn lên môi Tô Hồi, thái độ hắn trông rất tùy hứng.
“Là sao?” Tô Hồi bất giác nắm chặt lại cái tay đang vòng ra sau lưng Ninh Nhất Tiêu.
“Bởi vì anh không thích cậu ta.” Ninh Nhất Tiêu nói rất thẳng thắn, tay ôm chặt eo Tô Hồi lại, “Nếu không phải vì có em ngồi ở đó, anh không muốn làm căng lên thì anh đã đi từ sớm rồi.”
“Anh không thích cậu ấy?” Hơi thở của Tô Hồi vẫn chưa ổn định lại, lúc nói chuyện vẫn còn đang thở hổn hển, “Em còn tưởng là anh…”
“Em tưởng rằng cái gì?” Ninh Nhất Tiêu nhìn vào đôi mắt của Tô Hồi, đột nhiên hắn nhíu mày lại hiểu ra được rất nhiều thứ.
“Tô Hồi, em chắc là không tưởng rằng anh có hảo cảm với cậu ta chứ?” Hắn híp mắt lại, trông có vẻ rất hung dữ.
Tô Hồi suýt chút nữa đã buột miệng nói ra mấy lời của Carl nhưng mà cậu suy nghĩ lại, sợ Ninh Nhất Tiêu sẽ trút giận lên anh ta nên cậu tự ôm lấy hết, “Em…Không phải do anh đi Los Angeles phỏng vấn
à, nghe nói bên tạp chí phỏng vấn anh là nhà của Julian… Em mới tưởng rằng là anh đi gặp cậu ấy.”
Ninh Nhất Tiêu tức tới mức bật cười, “Tô Hồi, em nói xem anh tới Los Angeles là vì ai vậy nhỉ?”
Tô Hồi biết là mình không đúng, bởi vì mấy câu nói của Carl mà đã suy diễn quá lên, nhưng mà cậu vẫn cảm thấy tủi thân, “Nhưng mà rất trùng hợp mà, cậu ấy không phải đang theo đuổi anh mãi đó sao, em ở New York còn biết được, hơn nữa hai người hôm nay còn cùng nhau xuất hiện…”
“Nguyên nhân, kết quả và thứ tự hoàn toàn khác nhau, không phải anh và cậu ta cùng nhau xuất hiện, đó là anh xuất hiện trước cơ mà.”
Ninh Nhất Tiêu cảm thấy hiểu lầm giữa bọn họ thật sự có quá nhiều, nếu không phải do một màn kịch lớn vừa nãy thì hắn có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết được vì sao tâm trạng của Tô Hồi đột nhiên thất thường.
Hắn nói hết tất cả chuyện ra cho Tô Hồi nghe, “Anh tới Los Angeles chính là để gặp em, bởi vì anh biết hôm đó là sinh nhật của em cho nên mới giảm công việc lại tạm thời rút một ngày ra tới Los Angeles để gặp em, ngày hôm sau em về New York, anh cũng ngồi chuyến bay sớm nhất trở về vùng vịnh để làm việc. Còn về phỏng vấn của bên tạp chí thì đúng, lúc anh tiếp nhận phỏng vấn thì Julian đúng thật có nói là cậu ta muốn đi, nhưng mà anh vội vàng tới gặp em nên là còn chưa chạm mặt cậu ta, cậu ta gọi điện thoại cho anh nhưng anh không bắt máy, em có thể kiểm tra lịch sử cuộc gọi.”
“Còn nữa, hôm nay anh tới New York một là đã quyết định trở về gặp mặt em từ trước đó rồi, hai là bên công ty có xảy ra một chút vấn đề, anh phải qua đây tìm cách để giải quyết, không có chút liên quan gì tới cậu ta cả. Cậu ta tới là chuyện của cậu ta, là Bella mời cậu ta tới hay là cậu ta tự mình đòi tới thì anh cũng không biết được, cũng lười hỏi.”
Hắn lần đầu tiên nói một đống ra cứ như súng liên thanh nổ súng vậy, Tô Hồi cũng có chút không kịp phản ứng lại, cậu chỉ cảm thấy hắn tấn công cho cậu không kịp đề phòng mà sứt đầu mẻ trán, lại vừa thấy hổ thẹn.
“Anh nói nhiều như vậy rồi.” Ninh Nhất Tiêu giương cằm của cậu lên, “Còn em thì sao?”
“Em xin lỗi.” Tô Hồi bất giác muốn xin lỗi, dù gì thì lỗi đầu tiên là của cậu.
“Anh không nghe mấy lời này.” Ninh Nhất Tiêu cũng biết hiểu lầm là bởi vì hắn trước đó không có nói rõ ra, điều này rất bình thường, hắn tới gần một cách cường thế rồi ép hỏi, “Em vì sao lại không vui?”
Phát súng cuối cùng đánh thẳng vào trái tim Tô Hồi.
Tô Hồi nhìn vào khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, cả một ngày hôm nay trôi qua quá dày vò, tất cả mọi thứ đều bị nhàu nát thành những cảm xúc phức tạp, nó lên men thành sự chua chát và cay đắng, bây giờ Ninh Nhất Tiêu một hơi giải thích hết tất cả cứ giống như là xua tan đi hết những khói mù trập trùng trước mắt của Tô Hồi vậy, điều đó cũng khiến cho cậu mất đi lớp bảo vệ, con tim này không còn cái khiên nào để trốn vào.
“Em…” Cậu còn chưa mở miệng thì nước mắt đã rơi xuống trước, cậu giơ tay lên định tự mình lau đi nhưng mà đã bị Ninh Nhất Tiêu dịu dàng lau đi.
Ninh Nhất Tiêu hỏi trực tiếp, “Em rất sợ anh ở cùng nhau với người khác à?”
“Không có.” Tô Hồi nhíu mày lại tiếp tục cứng miệng.
“Vậy tại sao em phải khóc?”
Đã ép tới mức này rồi, Ninh Nhất Tiêu không muốn đi màng tới hậu quả nữa, cho dù có dọa cậu chạy trốn mất thì hắn cũng phải bắt cậu về.
“Vậy tại sao anh phải giận chứ?” Tô Hồi đỏ mắt lên hỏi lại hắn, đây cũng là lần đầu cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình, “Tại sao anh lại giận kéo em tới chỗ này rồi lại làm em ra nông nổi này? Em thật sự không thể hiểu nổi… Em không hiểu nổi tại sao anh lại đối với em tốt đến vậy, vừa nghĩ tới cậu ta cố gắng theo đuổi anh như vậy là em cảm thấy rất sợ.”
Cậu cuối cùng cũng nhịn không được nữa, cúi đầu xuống, nước mắt rơi xuống, nói một cách không mạch lạc, “Em biết là cậu ấy rất tốt, tất cả các phương diện đều thế, do với người như em trừ bệnh ra thì chẳng còn gì cả thì cậu ấy thật sự tốt hơn rất nhiều, em cũng biết là anh nên cùng với cậu ấy…”
Còn chưa nói xong thì Ninh Nhất Tiêu đã cúi đầu đỡ cằm cậu dịu dàng hôn lên, phong hết lại những lời tự chê trách bản thân của cậu lại.
Cho đến khi mà tâm trạng của Ninh Nhất Tiêu đỡ hơn thì Ninh Nhất Tiêu mới thả cậu ra, “Tô Hồi, em có lúc thật sự rất ngốc, giống như là con mèo con nghe không hiểu tiếng người vậy.”
“Xem ra kế hoạch trước đó của anh quá dịu dàng nên sinh ra những thứ không đáng có.”
Ninh Nhất Tiêu vốn không định thay đổi tiến độ của mình, so với việc nửa cưỡng ép có được như vậy thì hắn thích chinh phục từng bước hơn.
Nhưng àm bây giờ chuyện đã mất kiểm soát, Ninh Nhất Tiêu cũng dứt khoát từ bỏ kế hoạch, dù gì thì có thế nào đi chăng nữa, Tô Hồi chỉ có thể là của hắn mà thôi. Từ lúc mà hắn quyết tâm phải làm được việc này thì đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Con tim của Tô Hồi gần như đã ngừng đập.
“Anh thích bạn trai cũ của anh, muốn theo đuổi lại cậu ấy cho nên mới đối tốt với cậu ấy, cho nên lúc thấy tên khác luẩn quẩn quanh cậu ấy thì anh rất tức giận, cho nên mới tức giận kéo cậu ấy tới nơi này làm cho cậu ấy thành dáng vẻ bây giờ. Nếu như không phải bời vì cánh cửa này có thể bị người khác mở ra bất cứ lúc nào thì anh có thể đã không kiểm soát được mà làm ra những chuyện ác liệt hơn thế nữa, bởi vì anh thích cậu ấy, thích đến mức không thể nào bình tĩnh mà chấp nhận sự tồn tại của bất cứ tình địch nào.”
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Hồi, hắn quyết định phải bạo lực tới cùng, b4n ra phát súng cuối cùng với một biểu cảm lạnh nhạt.
“Got it?”