Tô Hồi ngây người tại chỗ bởi vì những lời này.
Cậu tưởng rằng là ảo giác cho nên cánh tay đang rũ xuống nắm chặt lại bấm vào trong lòng bàn tay để xác nhận xem đây phải chăng là một ảo giác do mình tưởng tượng ra hay không.
Đau thật.
Cậu bắt đầu dao động, một phần bản thân rất muốn tin tưởng những thứ này đều là thật sự, một bộ phận khác thì lại không dám tin thật.
Nếu đổi lại sáu năm trước, Tô Hồi của 20 tuổi nghe thấy Ninh Nhất Tiêu nói thích và yêu thì sẽ vui sướng đến mức không tài nào ngủ được, cậu muốn nói cho tất cả mọi người biết bởi vì đây là điều mà cậu mong chờ đã lâu. Nhưng mà giờ đã trải qua nhiều chuyện vậy rồi, cậu của bây giờ đã không còn dám tưởng tượng xem mình có chỗ nào đáng để cho hắn yêu thích.
Càng huống chi sau khi chia tay, mỗi một lần cậu muốn liên lạc lại thì đều không nhận được hồi âm, quyết tuyệt như là đá trầm xuống biển sâu vậy, bặt vô âm tín, Tô Hồi đã mất đi chút niềm tin cuối cùng đối với đoạn tình cảm này từ sớm rồi.
Từ lần gặp lại cho tới bây giờ, Tô Hồi càng lún càng sâu nhưng mà cậu cũng càng không có dũng khí đi thăm dò nội tâm của Ninh Nhất Tiêu nữa. Không phải là cậu chưa từng nghĩ tới liệu Ninh Nhất Tiêu có còn một chút tình cảm nào với mình không, nhưng mà cậu sợ tương lai của bọn họ sẽ lặp lại vết xe đổ hơn.
Cậu không còn con tim nào để tan nát thêm một lần nào nữa.
“Em…”
Tô Hồi muốn nói gì đó, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu hình như đã nhìn thấu được sự mịt mù và yếu đuối của cậu.
“Tô Hồi, anh nói những điều này là muốn để cho em hiểu rõ thái độ của anh, còn về phần sau này, quyền chủ động nằm trên tay của em, em có thể từ từ suy nghĩ xem, không cần phải vội vàng đưa ra quyết định.”
Ninh Nhất Tiêu nói xong thì hắn nhìn vào Tô Hồi một cách thành khẩn.
“Anh biết rằng giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, cho nên anh sẽ không bắt ép em lập tức phải cho câu trả lời, hơn nữa anh cũng có thể đợi, đợi đến khi nào chúng ta có thể thừa nhận thẳng thắn với nhau không một chút trở ngại, chúng ta cùng nhau giải quyết những mâu thuẫn đó rồi bước vào một quan hệ mới, chỉ cần em bằng lòng đối diện với tình cảm giữa chúng ta, đừng trốn tránh.”
Tô Hồi bất giác gật gật đầu, cậu lại hoàn toàn không phát hiện ra.
Ninh Nhất Tiêu chạm trán lên trán Tô Hồi, giọng hắn rất dịu dàng, “Tô Hồi, bởi vì gặp được em của bây giờ nên anh đã bước ra được từ quá khứ rồi, hi vọng em cũng có thể như vậy. Thời gian thật sự không thể quay ngược lại, chúng ta không thể nào chôn chân tại chỗ mãi được, và cũng không thể trở về lại quá khứ được, nhưng mà chúng ta vẫn còn có thể có tương lai.”
Tô Hồi nhìn hắn, mắt cậu ươn ướt không chớp lấy một lần, cậu cứ như vậy nhìn Ninh Nhất Tiêu nói từng câu một, cậu muốn ghi khác lại tất cả những chi tiết lúc hắn nói chuyện vào trong lòng mình.
“Em còn nhớ không? Cái bể cá thủy tinh bị bỏ đi ở vườn hoa nhà em ấy.” Ninh Nhất Tiêu cong môi lên cười, “Anh tối qua ngủ trên máy bay, anh nằm mơ, mơ thấy con cá hồ điệp mà em nói đến, anh cảm thấy đây là một điềm báo tốt.”
Lời nói của Tô Hồi có chút né tránh, “Em còn chưa mơ tới con cá của em mà, anh mơ thấy nó làm sao?”
Ninh Nhất Tiêu bật cười,” Anh mơ thấy mình quay trở lại căn nhà ở vùng vịnh, định đi tới bể bơi để bơi một lúc, đang bơi thì đột nhiên xuất hiện một con cá ngừ đại dương rất lớn, nó ở ngay bên cạnh anh cứ giống như là đang đùa với anh vậy, vậy nên anh với nó cùng bơi tới bờ bên kia của hồ bơi, cái hồ bơi bỗng dưng trở nên thật rộng lớn, dường như không có tận cùng cứ như là một vùng biển vậy.”
“Vậy chẳng phải anh sẽ mệt sao?” Tô Hồi có hơi đau lòng hắn, nhất định là hắn đã làm việc rất vất vả mới mơ thấy một giấc mơ mỏi mệt đến vậy, vậy hắn cậu theo bản năng xoa lên sau lên của Ninh Nhất Tiêu.
“Đúng rồi, nhưng mà vào lúc anh sắp mệt tới mức bơi không nổi nữa thì trước mắt anh xuất hiện một con cá hồ điệp màu bạc rất nhỏ và cũng rất đẹp, ta vẫy cái đuôi cá nhỏ màu vàng, giống như nó đang nói với anh rằng tới đây là tới đích rồi, anh có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Tô Hồi nghe mà hơi nhập tâm, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, con cá ngừ đại dương và cá hồ điệp đó nói là bọn nó phải quay lại biển cả rồi chào tạm biệt với anh.” Ninh Nhất Tiêu dịu dàng cọ lên sống mũi của cậu, “Rồi anh quay lại trong bể bơi.”
Tô Hồi hình như thấy được hình ảnh đó, mắt thì đỏ nhưng miệng lại bật cười, “Cứ như phim hoạt hình ấy.”
Ninh Nhất Tiêu ôm chặt cậu lại.
Chỉ cần đủ nỗ lực thì hắn cũng có thể tìm lại được Tô Hồi.
Tô Hồi vì đầu lên xương quai xanh của hắn, “Em làm cho áo của anh bẩn hết rồi.”
“Không sao.”
“Em cũng muốn thấy con cá hồ điệp của em.” Tô Hồi nhịn không được nước mắt rơi xuốn, cậu thủ thỉ.
Ninh Nhất Tiêu cười cười hôn l3n đỉnh đầu cậu, “Vậy em mau tới trong giấc mơ của anh đi.”
Tô Hồi cuối cùng vẫn không thể nào chống đỡ cho nổi, con người nào phạm quy quá đi mất, hắn luôn có cách khiến cho cậu quên đi hiện thực, quên đi những lợi và hại, quên đi chênh lệch khoảng cách giữa bọn họ, cứ giống như mọi thứ đầu đơn giản, tốt đẹp như nằm mơ vậy.
Nhưng ảo giác mà cậu thêu dệt nên còn không bằng bản thân Ninh Nhất Tiêu được.
“Em có thể suy nghĩ trong bao lâu?” Cậu hỏi Ninh Nhất Tiêu.
“Bao lâu cũng được, dù gì thì trong lúc anh suy nghĩ anh vẫn có thể hôn em, ôm em.”
Tô Hồi mím môi một cái, “Dù gì cũng anh nói thế nào thì thế đấy.”
Điện thoại của Ninh Nhất Tiêu đột nhiên rung lên, hắn giơ một tay lấy ra xem mới phát hiện thấy đó là quản lý bộ marketing của công ty.
Tô Hồi biết là hắn rất bận, rõ ràng đã bận vậy rồi còn chừa thời gian ra thăm cậu, “Nếu như còn có công việc thì anh đi xử lí trước đi, không phải nói là công ty có chút chuyện sao?”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, hắn h0n lên chóp mũi Tô Hồi một cái rồi giải thích rõ ràng với cậu, “Anh đúng thật là có gặp một vài rắc rối, dạo gần đây đang đưa sản phẩm mới lên thị trường, kết quả thì đột nhiên xuất hiện mấy sản phẩm cạnh tranh sao chép, lại còn cạnh tranh ác ý định đánh một trận chiến giá cả, bây giờ đang phải nhanh chóng giải quyết chứ không lại chịu tổn thất.”
Tô Hồi có hơi đau lòng, cậu xoa lên lưng của Ninh Nhất Tiêu, “Vậy anh đừng rối quá, cứ từ từ, anh nhất định có thể giải quyết được mà. Anh đi trước đi, không cần phải lo lắng cho em, công việc của em xong rồi thì sẽ về nhà.”
“Được, vậy anh đi trước…”
“Đợi một chút.” Tô Hồi lấy khăn giấy từ trong túi áo ra, cậu có chút ngượng ngùng, “Em bất cẩn để lớp trang điểm dính lên mặt anh hết rồi… lau sạch rồi hẵng đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của cậu, Ninh Nhất Tiêu cảm thấy cực kì thú vị, “Đó là do anh hôn thành ra như vậy, không phải do em không cẩn thận.”
Tô Hồi câm nín.
“Em đúng không nổi nữa rồi còn phải xin lỗi nữa.” Ninh Nhất Tiêu cong môi lên cười, “Mèo còn tội nghiệp.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi cậu như vậy từ lúc gặp lại đến giờ.
Tô Hồi nhíu mày lại, động tác cũng khựng lại, cậu nhìn Ninh Nhất Tiêu với một ánh mắt rất ấu trĩ.
“Mèo con tội nghiệp.” Ninh Nhất Tiêu lại lặp lại lần nữa, hắn hôn lên trán của Tô Hồi một cái một cách trân trọng.
Tô Hồi không cảm thấy bản thân mình tội nghiệp chỗ nào, cậu chỉ cảm thấy cậu thật may mắn.
Lau xong lớp trang điểm trên mặt Ninh Nhất Tiêu thì Tô Hồi kìm nén lại không nỡ ở trong lòng, cậu thúc giục, “Anh mau đi đi, mau trả lời điện thoại người ta đi, đừng đỡ lỡ thời giờ.”
“Ừ, đợi anh xử lí xong chuyện thì dẫn em tới vùng vịnh tham quan.” Ninh Nhất Tiêu nắm lấy tay của cậu hôn một cái rồi hắn rời đi trước.
Tô Hồi nhìn hắn mở cửa bước đi mà trong lòng bỗng trống vắng.
Lúc đối mặt với Ninh Nhất Tiêu, cậu rất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng mà lại cảm thấy làm như vậy quá thiếu trách nhiệm. Cho dù ở trong lòng, cậu chưa từng quên hắn đi, dù chỉ là một ngày, nhưng mà hiện thực vẫn là hiện thực, ảo tưởng vẫn là ảo tưởng, cậu phải chịu được trách nhiệm, phải nghiêm túc suy nghĩ tới tương lai của bọn họ.
Rời khỏi phòng hút thuốc, Tô Hồi đúng lúc gặp được trợ lí nhiếp ảnh đang đi tìm cậu nên là cậu đi theo cậu ta tới trong phòng quay chụp để chụp nốt đoạn cuối cùng.
Bella không ở đó, cậu hỏi thử mới biết được hóa ra lúc Ninh Nhất Tiêu đi cũng kéo cả Bella ra ngoài, bảo là có chuyện công việc cần phải bàn.
Công việc kết thúc, Chloe hỏi cậu có muốn ra ngoài ăn gì không, coi như là bữa ăn mừng, Tô Hồi đã từ chối, trong đầu cậu bây giờ rất rối và cũng rất mệt, cậu muốn quay về chỉnh lí lại cảm xúc.
“Đi uống rượu không?” Cảnh Minh không biết chui từ cái hố nào ra.
Tô Hồi từ lần trước bị Ninh Nhất Tiêu gọi điện thoại quở mắng thì trong đoạn thời gian cậu vẫn luôn không chạm tới rượu, mới nghe thấy chữ rượu đã lắc đầu.
“Tôi không đi đâu.”
“Vậy tôi đưa cậu về nhá?” Cảnh Minh lại hỏi.
Tô Hồi nhìn thấy Cảnh Minh đang ôm một người mẫu nữ xinh đẹp, cậu cảm thấy mình không nên phá hoại chuyện tốt của anh ta thì hơn nên cậu lắc đầu, “Không sao đâu, tôi từ về nhà được.”
Chloe cất thiết bị lại chủ động nói, “Để tôi đưa về cho, đúng lúc thuận đường.”
Vậy nên Tô Hồi lại đi ké xe của Chloe, cậu thầm nói ở trong lòng rằng phải thi lấy bằng lái nhanh lên mới được.
“Bella với Shaw đi ra ngoài hợp tác rồi đúng không?” Tô Hồi ngồi trên xe tùy ý bắt chuyện.
“Chắc là vậy, nhưng mà chuyện hợp tác của bọn họ không quá bình thường.” Chloe hạ cửa sổ xe xuống, cô cười cười chọc một câu.
“Là sao?”
Chloe nhìn kính chiếu hậu một cái, “Không phải là bọn họ đang giả đính hôn à? Một người muốn gia sản, một người muốn lấy đầu tư, bây giờ đều đã thực hiện cả rồi. Vừa nãy Shaw mới tới phòng làm việc của Bella, tôi đúng lúc đang ở trong đó nên có nghe thấy, cậu ấy nói là thay vì cứ giữ mãi cái việc đính hôn giả này như một quả bom hẹn giờ chờ ông Jones chửi mắng thì không bằng bọn họ lợi dụng thêm một lần nữa, thuận tiện quang minh chính đại mà giải trừ hôn ước không tồn tại này luôn.”
Tô Hồi không rõ chuyện cụ thể của Ninh Nhất Tiêu, nhưng nếu mà hắn đã nghĩ xong rồi thì nhất định cũng đã có phương án có thể thực hiện được rồi.
“Shaw làm việc thật sự rất lớn gan, cậu ấy rất dám làm, hơn nữa tâm tư cũng rất kĩ.”
Nghe thấy lời đánh giá như vậy thì Tô Hồi rất tán đồng, “Bởi vì anh ấy rất thông minh, hơn nữa còn vì anh ấy chịu rất nhiều khổ nên thành thục hơn người cùng tuổi rất nhiều.”
Chloe gật gật đầu, “Đúng vậy, cậu ấy dường như không từng làm việc dư thừa, chỉ làm chuyện quyết định có lợi với bản thân.”
Tô Hồi giữ thái độ hoài nghi với điều này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Ninh Nhất Tiêu là một kẻ chủ nghĩa lợi kỷ rất thông minh được việc, cho rằng hắn chỉ quan tâm tới lợi ích mà thôi, nhưng mà Tô Hồi biết rõ thật ra nội tâm hắn rất dịu dàng, rất bao dung, hắn luôn không nghĩ gì cho bản thân mình cả.
“Thật ra thứ anh ấy theo đuổi không phải là tiền bạc và địa vị, tuy là anh ấy trông rất giống như thế.” Tô Hồi rất ít khi phản biện lại, lại còn không phải vì bản thân, “Anh ấy chỉ đang cố gắng chứng minh ý nghĩ của bản thân mà thôi.”
Bởi thế nên mới đối mặt được với đời người hư vô như vậy.
Về tới nhà, Tô Hồi đi tắm rồi ra ngoài cho Kem ăn, cậu ôm nó lại làm ổ trên sô pha mà nghĩ về tất cả những gì mà Ninh Nhất Tiêu nói hôm nay.
Cảnh đêm ở Manhattan rất đẹp, giống như là cái đêm của sáu năm trước mà bọn họ lạc lối ở đây vậy.
Tô Hồi lần đầu tiên thử đối mặt với quá khứ, cậu cũng thử bước ra khỏi sáu năm trước. Cậu rất hi vọng Ninh Nhất Tiêu cũng có thể thẳng thắn mọi điều với mình, nói hết những khó khăn mà hắn phải chịu trong quá khứ cho cậu nghe, cua không muốn hắn cứ ủ mãi trong lòng, không thể khuây tỏa được.
Đang lúc ngẩn ngơ, điện thoại của Tô Hồi đột nhiên vang lên, cậu còn tưởng là Ninh Nhất Tiêu nên nhanh chóng đứng dậy đi lấy nhưng mở khóa ra mới phát hiện đó là số điện thoại lạ.
Sau khi bắt máy, con tim của Tô Hồi rớt xuống tận cùng, cuộc gọi từ bệnh viện gọi tới, họ thông báo với cậu rằng biến chứng của bà ngoại lại lần nữa lâm nguy cần phải vào ICU để quan sát..
Tô Hồi không kịp nghĩ gì cả, cậu đổ cho Kem rất nhiều đồ ăn, thay bộ đồ rồi đi ngay trong đêm tới bệnh viện.
Để đề phòng bất trắc, cậu cũng gửi một tin nhắn cho Ninh Nhất Tiêu lúc lên xe taxi.
[Tô Hồi: Tình hình của bà ngoại em lại kém đi, nhưng mà chắc là không có chuyện gì đâu, em đã tới bệnh viện rồi, anh đừng tới, cứ yên tâm xử lí chuyện công việc của anh đi.]
[Tô Hồi: Em đảm bảo với anh sẽ không bỏ trốn đâu.]
Ninh Nhất Tiêu ban đầu còn chưa nhìn thấy tin nhắn này.
Hắn quá bận bịu, vừa rời khỏi phòng làm việc của Bella liền lên xe, mở một cuộc họp video ngắn với bộ Marketing rồi chỉnh soạn ra phương án mới lần nữa đưa cho ban giám đốc và bên đầu tư.
Bella cũng đầu ý với phương án của hắn và đã bàn bạc xong tất cả các điều kiện.
“Tôi hiểu ba của tôi, ông nhất định sẽ bằng lòng trả ân tình vì chuyện này.” Bella nói.
Ninh Nhất Tiêu hỏi, “Cô không sợ không ấy lật mặt đòi đuổi cô ra khỏi nhà à?”
“Ông ấy không vậy đâu, nhiều lắm là giận dỗi mấy ngày, tôi giận ôn còn ít à? Càng huống chi là có mẹ tôi ở đó, ông ấy không dám không để ý tôi nữa đâu.” Bella chỉ dặn dò, “Dù gì thì điều tôi cần anh nhất định phải giúp tôi làm được đây, giúp đỡ lẫn nhau mà.”
Ninh Nhất Tiêu chưa từng cảm nhận được không khí gia đình như vậy, và cũng không đánh giá gì thêm, dù gì thì cô đã đồng ý rồi thì cứ làm theo kế hoạch là được.
Mấy người đầu tư cứ luân phiên áp lực, điện thoại cứ hết cuộc này lại tới cuộc khác, đợi đến khi trời tờ mờ sáng thì Ninh Nhất Tiêu mới xử lí gần xong công việc và cũng tạm thời ổn định được bên hợp tác, nhưng mà Carl đột nhiên thông báo với hắn một chuyện khác.
“Shaw, cậu lần trước bảo tôi tìm Danni ấy, hình như đã tìm được rồi.”
Suy nghĩ của Ninh Nhất Tiêu quay về lại mấy ngày trước rồi bắt đầu nhớ lại.
Lúc đó hắn biết được giáo sư White đang một mình đi công tác ở San Francisco nên Ninh Nhất Tiêu đã tới hội tọa đàm của giáo sư White, hắn ngồi ở hàng cuối cùng xử lí công việc, đợi đến khi ông kết thúc rồi mới đứng dậy tìm ông nói chuyện riêng.
Buổi chiều hôm đó, hắn tìm giáo sư White trò chuyện nói thẳng vào chuyện của Tô Hồi, lúc ban đầu hắn cũng rất lo lắng liệu giáo sư White có bằng lòng nói ra không, nhưng mà điều khiến cho hắn không ngờ tới là giáo sư rất thẳng thắn, ông gần như đã nói hết tất cả chuyện mà ông biết được.
Ông nói với Ninh Nhất Tiêu rằng năng lực của Tô Hồi thật ra không nên làm một trợ giảng nhỏ bé thế này, do cậu không có thẻ xanh lục, và cũng không có học lịch đủ để có thể nhận việc, giáo sư White đã cố hết sức mình nhưng chỉ có thể dẫn được cậu tới vị trí này, mục đích thật ra cũng chi là để đổi một phương thức khác để cậu có thể tiếp tục đi học chuyên sâu.
“Lần đầu tôi gặp được Eddy là ở một chợ bán đồ cũ, lúc đó tôi tới Canada để tham gia hội giao lưu học thuật, lúc đó ở phía sau khách sạn có một cái chợ rất lớn, tôi và vợ tôi mới đến đó đi dạo.”
“Cậu biết không, tôi ngay lập tức nhìn thấy Eddy đang ngồi xổm ở một góc, cậu ấy lúc đó cực kì gầy, gần như là da bọc xương, cậu cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn người khác, trước mặt cậu có bày rất nhiều những thứ do cậu ấy tự làm, chỉ có mấy món đồ chơi nhỏ thôi, vì để khỏi phải giao lưu với người khác nên cậu viết lên giấy những ý tưởng của cậu lúc sáng tác ra những thứ này rồi dán ở ngay bên cạnh đồ.”
“Cậu ấy cực kì có tài hoa, chỉ dùng mấy đồ rác bỏ đi không ai lấy để làm ra một món đồ nghệ thuật rất đẹp đẽ, lúc ấy tôi đã nghĩ rằng đấy là một nhân tài hiếm có, sức sáng tạo trên người cậu ấy là thứ mà tôi đã lâu lắm rồi không nhìn thấy được, cho nên tôi mới có ý mời cậu ấy tới New York đi theo tôi đi học hỏi để bước vào cái ngành này.”
White nói: “Nhưng mà lúc đó bệnh của cậu ấy cũng rất nặng, cậu không muốn gây phiền phức cho tôi. Tôi nhớ tôi dẫn cậu ấy về nhà mời cậu ăn một bữa cơm
rồi mời cậu ấy ở lại trong nhà tôi, kết quả là đứa nhóc này cơm cũng không dám ăn quá nhiều, không dám ở lại lâu, nhân lúc chúng tôi không chú ý đã để lại một tờ giấy rồi chạy đi mất, chúng tôi đêm khuya đi tìm cậu ấy khắp nơi mới tìm được cậu ấy về. Thật sự như tìm một con mèo con lang thang vậy.”
“Tuy là cậu trông có vẻ vô cùng quẫn bách nhưng mà lễ nghi trên bàn ăn lại rất tốt, còn tốt hơn những người trẻ tuổi bình thường, tôi liền nghĩ rằng có lẽ cậu trai trẻ này có thể là trong nhà có khó khăn, cậu ấy trước đó nói không chừng là con của nhà giàu có, nhưng mà những thứ này Eddy chưa từng nói.”
“Bọn tôi tốn rất nhiều thời gian sống chung và cũng mời bác sĩ tâm lí cho cậu ấy, Lương Ôn, cậu chắc là đã gặp rồi, cậu ta bảo đồng nghiệp tới tư vấn của Eddy, cứ uống thuốc rồi dần dần cũng khôi phục lại rất nhiều, tôi thử để cho cậu ấy tới trường học hành, nhưng mà con đường chính quy thì lại đăng kí không được học tích, còn không bằng làm một trợ giảng cho rồi, còn có thể nhận một ít lương.”
Ninh Nhất Tiêu biết được những chuyện xưa này thì trong lòng rất buồn, đây chẳng qua chỉ là một góc núi băng trong suốt sáu năm nay của Tô Hồi, nhưng cho dù chỉ nghe mà thôi hắn vẫn cảm thấy đau, hắn không cách nào tiếp tục tưởng tượng nữa.
Trò chuyện tới cuối cùng, giáo sư White đưa một vài thông tin ông biết được giao cho Ninh Nhất Tiêu rồi nói với hắn, “Eddy rất ít khi nhắc tới chuyện xảy ra trước đó, nhưng mà có nhắc tới một y tá trưởng tên là Danni, nghe nói cô là một người phụ nữ tóc nâu mắt màu xanh lam, có từng chăm sóc cậu, tuổi lớn khoảng bằng mẹ cậu ấy, biết nói một ít tiếng Trung, trên cổ có một vết bớt màu đỏ.”
Biết được những thứ này, Ninh Nhất Tiêu không có nói cho Tô Hồi, hắn sợ sẽ khơi dậy chuyện đau lòng của Tô Hồi nên hắn không để lộ ra một chút nào, chỉ bảo Carl dựa theo những tin tức này đi tìm một người tên là Danni.
Bây giờ cuối cùng cũng tìm thấy được rồi.
Carl nói: “Tôi tìm thấy lí lịch của cô ấy trên một trang mạng tuyển dụng người giúp việc trong nhà, mỗi phương diện đều rất phù hợp với những gì mà cậu đưa ra, chắc là cùng một người. Sáng tôi có liên lạc với số điện thoại mà cô ấy để lại, cô nghe nói tôi muốn hỏi cô về chuyện của một cậu con trai người Trung Quốc thì liền cúp điện thoại. Nhưng mà chắc có thể tìm thấy được địa chỉ của cô ấy thông qua trang mạng đó.”
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Cậu cho người đi tìm đi, bây giờ thì đi theo tôi tới tập đoàn Jones trước đã.”
Lại lần nữa nhớ lại lời mà giáo sư White từng nói, Ninh Nhất Tiêu vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận được như cũ, trong tưởng tượng của hắn, Tô Hồi nên là rời khỏi hắn xong thì tới châu Âu đi du học, cho dù không thể thực hiện được con đường mơ ước thì cậu cũng nên là một tiểu thiếu gia không lo chuyện ăn mặc.
Nhưng mà sự thật thì ngược lại, Tô Hồi đã phải chịu khó khăn lúc mà hắn không có ở đó.
Tám giờ sáng, Ninh Nhất Tiêu gặp mặt thợ nhiếp ảnh ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, hắn lấy đồ xong liền trực tiếp đi tới phòng làm việc của Jones. Jones tiên sinh từ lúc hai mươi tuổi tới sáu mươi tuổi đều kiên trì dậy từ lúc sau giờ, tập thể dục hai tiếng xong mới tới công ty, đây là những tin tức Ninh Nhất Tiêu biết trước từ lúc đầu mới khởi nghiệp.
Carl đã hẹn gặp từ trước đó cho nên ntn có thể đi thằng vào trong phòng làm việc. Jones tiên sinh đang ăn sáng, còn hỏi hắn có cần thêm một phần không rồi ăn cùng với ông.
“Không cần đâu.” Biểu cảm của Ninh Nhất Tiêu rất trầm trọng, “Jones tiên sinh, tôi tới tìm ông sớm đến vậy thật ra là bởi vì chuyện cá nhân.”
Nói xong thì hắn lấy tập văn kiện trong tay ra rồi lấy tấm ảnh ở trong đó ra đặt lên bàn làm việc của Jones.
Trên ảnh là hình ảnh Bella và Chloe hôn nhau trên con phố vào đêm khuya.
Ông Jones nhìn thấy tấm ảnh này, sắc mặt cũng ngay lập tức khó coi.
“Đây lấy từ đâu ra đây?” Ông nhíu chặt mày, nhịn không được mà thở dài một hơi.
“Tôi tối qua vừa xuống máy bay đã tới tìm Bella, vốn là định bồi cô ấy làm việc, những tấm ảnh này đều được gửi cho tôi qua một tài khoản email ẩn danh, nói là nếu như tôi không quản thì sẽ đưa thẳng cho các bên truyền thông. Cho nên tôi mới cho người đo một khoản tiền để mua được ảnh gốc.”
Ông Jones bỏ dao nĩa xuống, ông tức giận mà quay người lại, nhìn có vẻ như ông đang cố gắng kìm nén lại cơn giận của bản thân.
Ninh Nhất Tiêu bắt đầu rưới dầu vào lửa, “Thật ra tôi trước đó cũng đã loáng tháng nghe thấy một vài lời đồn, dù gì thì tôi và Bella cũng coi như là bạn cùng trường, cái giới này cũng chỉ có mấy người đó, thỉnh thoảng cũng có tiếng ra lời vào, nhưng mà tôi không ngờ tới bọn tôi mới chỉ đính hôn chưa tới một tháng…”
Jones tiên sinh nghe xong thì thở dài một hơi, ông ngẩng đầu lên, “Chuyện này đúng là lỗi của nó, hơn nữa, bọn tôi cũng không đúng, cậu xử lí như vậy là đã suy nghĩ cho nhà chúng tôi rồi, những điều này tôi đều hiểu rõ cả.”
Ninh Nhất Tiêu không có biểu cảm gì, hắn vẫn như bình thường, rõ ràng là một người trong chuyện nhưng mà trông hắn vẫn như là một người đúng ngoài.
“Có thể là cũng có nguyên nhân ở phần tôi, tôi quá bận công việc không thể chăm sóc được đoạn tình cảm này nên mới dẫn ra chuyện này xuất hiện, nhưng mà phát hiện sớm một chút cũng không phải chuyện xấu.”
Jones nghĩ rất lâu rồi nói với hắn: “Cậu gần đây cũng không dễ dàng, tôi cũng đều biết. Shaw, chuyện này cậu cứ coi như là chưa từng xảy ra đi, đưa hết mấy tấm ảnh gốc này cho tôi, cậu bây giờ có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ cậu không, có thể nhắc tới chúng ta cùng nhau thảo luận.”
Ninh Nhất Tiêu hiểu rõ quy tắc đàm phán, dựa vào việc bây giờ Jones đang ở thế hạ phong của đạo đức cho nên hắn cố ý đề ra một điều kiện rất khó để người ta có thể chấp nhận nổi.
“Chuyện tôi gần đây có gặp đối thủ cạnh tranh ác ý ông gần đây chắc cũng đã biết, tôi nghĩ rằng nếu như được thì ông có thể đầu tư cho tôi một khoản lớn…”
“Điều này không do tôi quyết định được, Shaw.” Jones phủ quyết phương án này.
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Đương nhiên, tôi hiểu.”
Hắn ngồi xuống đặt tập văn kiện sang một bên, hắn bỏ kính xuống bóp sống mũi, một lúc sau mới cho ra phương án mới, “Thế này được không? Trước đây ông muốn bỏ tiên mua một hệ thống phục vụ trí tuệ nhân tạo của chúng tôi, định dùng trên tuyến sản phẩm xe hôi của doanh nghiệp của ong, lúc đó bởi vì kĩ thuật còn chưa đủ nên tôi đã từ chối, nếu như ông còn cần thì tôi có thể chia sẻ hệ thống này cho bên ông.”
So với cái trước đó thì cái này dễ chấp nhận hơn nhiều.
“Điều kiện thì sao?” Jones hỏi.
“Điều kiện là, tôi muốn tập đoàn Jones thu mua lại trang mạng xã hội tên Edge kia đi, để cho sản phẩm mới của tôi có thể trực tiếp kết nối với người dùng của trang mạng, bọn họ có thể thông qua mạng xã hội này đăng kí trực tiếp sản phẩm.”
Jones không phải là không hiểu dụng ý của hắn, sự trung thành của người dùng đối với tran mạng xã giao luôn là một con dao sắc bén đem lại lợi ích, có rất nhiều những cộng đồng sau khi phát triển mới bắt đầu làm sản phẩm của mình chỉnh là để lợi dụng những nhóm người dùng trước đó.
Nhưng so với cái mạng xã hội nhỏ bé này thì hệ thống trí tuệ nhân tạo kia luôn là thứ mà ông muốn có, càng huống chi là con gái của ông gây ra đám rắc rối này, nếu không bồi thường lại ít nhiều gì thì chuyện cũng rất khó xử.
“Cậu đã nói chuyện với Bella chưa?” Jones hỏi.
Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Trên đường đi có gọi điện thoại, cô ấy nói muốn giải trừ hôn ước với tôi.”
Nói xong thì hắn mở điện ghi âm điện thoại đã chuẩn bị từ trước đó ra, trong đó là giọng nói của Bella.
[Tôi chính là không thích anh đấy, đính hôn với anh thật ra cũng chỉ là để lấy được tài sản mà tôi nên có, tóm lại là tôi không thể kết hôn với anh được đâu, đính hôn cũng không có bất cứ ý nghĩa pháp luật nào cả…]
“Chính là như vậy.” Ninh Nhất Tiêu nhìn về phía Jones.
Nửa tiếng sau, hắn bước ra khỏi phòng làm việc của Jones, thời gian đã tới mười giờ rưỡi sáng rồi, Carl rất lo lắng, anh vội vàng hỏi tình hình.
“Ông ấy đồng ý rồi, lập tức liên hệ mới bộ kĩ thuật đối tiếp với tổ công tác của Edge, hai ngày nay phải lập tức hoàn thành việc thăng cấp hệ thống. Người dùng của Edge đều là những người trẻ tuổi, độ trung thành rất cao, độ tương tác cũng rất cao, hình ảnh người dùng rất phù hợp với lứa người dùng của sản phẩm của chúng ta, cậu liên lạc với bộ Marketing, lấy trang mạng xã giao này làm trung tâm để tiến hành thả quảng cáo vào trong thị trường, tìm một vài Vlog có lưu lượng cao để đẩy hàng.”
Nói xong thì hắn nhấn mạnh, “Từ mục tiêu là trải nghiệm của người dùng, bởi vì đồ đeo trí tuệ của chúng ta phục vụ tất cả vì người dùng, không chỉ là hỏi đáp AI mà còn rất chú trọng tới cảm nhận cảm xúc và trải nghiệm tâm lí của người dùng, cho nên phải lấy ưu thế ở mặt này ra, tìm đoàn đội kế sách quảng cáo mới. Trước đó không phải tôi có dựng lên một nguồn quỹ sức khỏe tâm lí của thanh thiếu niên đúng không?”
“Ừm.” Carl nói, “Bây giờ vẫn đang hoạt động, đang hợp tác với rất nhiều bệnh viện.”
“Thêm một việc nữa, tất cả người dùng mua sản phẩm đều sẽ quyên góp tiền cho quỹ công ích này, hơn nữa còn nhận được giấy chứng nhận điện tử, và cũng có thể miễn phí tư vấn tâm lí một tiếng đồng hồ với bên bệnh viện đang hợp tác.”
“Shaw, cái này thành bản cao lắm đấy.”
“Không sao cả, chủ yếu là phải dựng lên hình tượng sản phẩm, càng huống chi là có thể giúp được người khác.”
Carl vội vàng ghi hết tất cả những gì hắn nói rồi bước vào thang máy, điện thoại rung lên, anh mở ra xem một cái, thế mà lại là Danni mà anh tìm bị từ chối trò chuyện.
“Alo? Cô là Danni đúng không? Ở bên tôi…”
Danni còn chưa nghe anh nói xong, cô chỉ nói, “Cậu là ai, gửi tên của cậu cho tôi, nếu như là người Trung Quốc thì hay gửi tên tiếng Trung của cậu sang.”
Carl cảm thấy thật khó hiểu, nhưng mà anh vẫn chuyển lời yêu cầu kì cục này cho Ninh Nhất Tiêu.
Ninh Nhất Tiêu khựng lại, hắn ẩn ước cảm nhận được điều gì đó.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Ninh Nhất Tiêu nhận lấy điện thoại của Carl, gõ tên của mình vào rồi đửi đi.
Hắn nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời của Danni.
[Xin hãy đưa địa chỉ của cậu cho tôi, tôi có đồ muốn gửi cho cậu, đó là đồ của cậu ấy. Đối với những chuyện mấy năm nay, tôi vô cùng xin lỗi.]
Chiều hôm sau, Ninh Nhất Tiêu nhận được đồ gòi mà Danni gửi tới, nó không hề lớn nhưng mà lại nặng trịch.
Nhịp tim của hắn đập rất nhanh giống như là cảm nhận được điều gì đó, hắn tháo lớp bọc ra một cách khó khăn, bên trong là một cái hộp, trong hộp đựng một tập văn kiện bằng giấy bìa.
Gỡ từng vòng dây của tập văn kiện này ra, trong túi đựng đầy ắp, Ninh Nhất Tiêu lấy đồ ở bên trong ra.
Nhất thời những tờ giấy lâu cũ rơi xuống như là hoa tuyết vương vãi đầy sàn.
Mỗi một tờ giấy đều là thư của Tô Hồi viết, mở đầu là [Ninh Nhất Tiêu], kết thư là [Tô Hồi].
Phần kết của mỗi một bức thư đều là một câu y hệt nhau.
[Ninh Nhất Tiêu, chúc anh khỏe mạnh vui vẻ, tương lai xán lạn.]
Tim của Ninh Nhất Tiêu đột nhiên rất đau, giống như là cứ ngàn vạn cây kim đang vào, hắn đột nhiên nhớ tới lúc hắn gặp giáo sư White hình như có một vấn đề quên mất phải hỏi nhưng mà có thế nào cũng không nhớ ra được.
Bây giờ hắn biết rồi.
Còn chưa kịp xem kĩ những bức thư này, Ninh Nhất Tiêu đa gọi tới số điện thoại của giáo sư White, đối phương nhanh chóng bắt máy.
“Shaw, sao vậy?”
Ninh Nhất Tiêu đi thằng vào vấn đề, “Giáo sư, tôi vẫn luôn muốn hỏi, vì sao ngài lại bằng lòng kể hết mọi chuyện của em ấy cho tôi nghe? Không phải nên có một chút phòng bị với một người mạo muội tới hỏi thăm sao?”
Giáo sư khựng lại, sau đó ông cười khẽ một tiếng, “Nguyên nhân rất đơn giản. Lúc là Eddy ở nhà tôi đấy, vợ tôi có giúp cậu ấy thu dọn lại phòng, bất cẩn nhìn thấy một cuốn sổ vẽ của cậu ấy. Cậu biết không? Trong cuốn sổ vẽ đó, mỗi một tấm đều vẽ cùng một người.”
“Lần đầu nhìn thấy cậu tôi đã nhận ra rồi, người đó chính là cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp sau là sẽ bước vào những chương Past cuối cùng, phần hồi ức chắc sẽ nhanh chóng viết xong thôi, về tới phần hiện thực thì vẫn còn một vài tình tiết chưa thể kết thúc nhanh tới vậy được.
Đợi qua đoạn này hai người thẳng thắn chuyện trong lòng ra tôi mới cảm thấy là gương lành được, bây giờ vẫn chưa.
Tôi biết là có thể chương Past có hơi ngược, cho nên mỗi lần tôi đều rất cảm kích những độc giả đã bầu bạn tôi ra chương, mỗi lần xem mọi người thảo luận xong mới cảm thấy chương này đã viết xong rồi, tôi cũng biết là có thể có những độc giả không thích xem phần hồi ức sẽ skip, đối với tôi mà nếu thì nếu như không có xem phần hồi ức của bọn họ thì có thể sẽ không thể nào hiểu được động cơ việc làm và tâm lí của hai người ở chương Now, vì độ hoàn chỉnh của văn nên tôi nhất định phải viết, nhưng vì cảm nhận đọc của mọi người nên tôi vẫn cố hết mức giảm bớt nội dung chương Past lại, phần kính vỡ cuối cùng sẽ không dài lắm đâu.