Ngũ hoàng tử về cung, đại nội lập tức bận rộn, Hàm Nguyên Điện vừa được thu dọn thỏa đáng, Lễ Bộ và Thái Thường Tự bắt đầu chuẩn bị công việc tế tổ quy tông.
Cuối tháng có vài trận mưa, mùa hè oi bức đột nhiên ập tới, ánh nắng chói chang rơi xuống tầng mây, chiếu sáng cả mặt đất.
Hôm nay phải đi thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Điền Trạch vừa hạ triều đã vội vàng về Hàm Nguyên Điện, cung nhân thay thường phục cho hắn.
Đang chỉnh y quan, chợt nghe phía sau vang lên một tiếng “bang” giòn vang, Điền Trạch xoay người lại nhìn, hóa ra là một tiểu cung tì mới làm gãy cây thước ngọc trên bàn.
Tiểu cung tì thấy ảnh hưởng đến Ngũ điện hạ, sợ hãi quỳ xuống, dập đầu nói: “Xin điện hạ tha tội, xin điện hạ tha tội.”
Điền Trạch khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao, ngươi đứng dậy đi.”
Nhưng tiểu cung tì không dám đứng dậy, vẫn quỳ sát đất, hai vai run rẩy.
Không có gì đáng ngạc nhiên.
Nếu trước mặt là một hoàng tử bình thường thì thôi, sau khi Ngũ điện hạ về cung, có thể thấy bệ hạ rất yêu quý hắn —— không những tự mình dạy hắn xử lý chính sự và cung vụ, ngay cả chùa Minh Ẩn bị bỏ hoang nhiều năm cũng được tu sửa lại —— nghe nói Ngũ điện hạ muốn nhận tổ quy tông tại đây.
Điền Tứ đứng một bên thấy tình cảnh này, cúi đầu đi tới: “Ngươi đi xuống đi, nơi này, nơi này giao cho ta.”
Tiểu cung tì như được đại xá, dập đầu với Điền Trạch, lập tức lui xuống.
Không bao lâu sau, các nội thị sửa lại y quan cho Điền Trạch cũng lần lượt rời khỏi điện.
Điền Trạch thấy một mình Điền Tứ nhặt cây thước gãy dưới đất, ngồi xổm xuống, cùng hắn dọn dẹp.
Điền Tứ ngăn cản hắn, nói: “Điện hạ, đừng, đừng……”
Nhưng Điền Trạch lắc đầu, đi tới tủ sách lấy một xấp giấy cói.
Bọn họ đã quen với cuộc sống nghèo khó, nay không thích ứng với sự vinh hoa phú quý bất ngờ, chỉ nghĩ đây là loại ngọc tốt, lấy giấy cói gói từng miếng cẩn thận, có lẽ sau này có thể dùng làm chuyện khác.
Điền Trạch vừa nhặt ngọc, vừa chậm rãi nói: “Tiểu cung tì vừa rồi, giống A Linh.”
Bạch Linh thích Điền Trạch, Điền Tứ biết, trước đây Vân Hy còn đề cập vấn đề hôn sự cho nàng.
Nhưng Điền Trạch uyển chuyển từ chối, bởi vì hắn luôn nghĩ rằng bọn họ cuối cùng sẽ trở lại Tái Bắc, ở với chú câm cả đời.
Nhưng bây giờ hoảng sợ tiến vào cung, những sắp xếp của ngày xưa tan thành mây khói trong cái lồng hoa lệ này.
Cho nên Điền Trạch nhắc tới Bạch Linh, không phải thích, chỉ là hoài niệm mà thôi.
Điền Tứ nói: “Ta, ta lúc trước, gặp được chú câm.”
Điền Trạch đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật à?”
Điền Tứ gật đầu: “Ông đi theo Trung Dũng quân cũ tới Kim Lăng.
Ông nói, nếu ngài, ngài, thích Kim Lăng, có thể ở lại đây.
Ngài, ngài là người có học, có ít nhiều hoài bão trong lòng, ông hiểu rõ.”
Điền Trạch trầm ngâm một lát, đang định nói thì Ngô Mão đã tự mình đến mời hắn.
“Vốn nên thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Ngũ điện hạ có thể tự mình tới Từ Thanh Cung.
Hôm nay thật trùng hợp, Tông Thân Vương điện hạ vào cung, bệ hạ bảo tạp gia tới đây truyền Ngũ điện hạ đến Văn Đức Điện, gặp thân vương điện hạ trước, sau đó lại cùng nhau đến Từ Thanh Cung.”
Điền Trạch sửng sốt khi nghe tin Tông Thân Vương chủ động vào cung.
Mấy năm nay hắn ở Kim Lăng, Trình Sưởng mất tích hai lần, Vân Hy tìm Trình Sưởng khắp nơi, hắn cũng từng giúp đỡ.
Hắn biết Tông Thân Vương giận Chiêu Nguyên Đế, từ lúc Trình Sưởng biến mất ở Hoàng Thành Ty, Tông Thân Vương luôn cáo bệnh ở trong phủ, có lần Chiêu Nguyên Đế đích thân tới cửa, ông cũng từ chối không gặp.
Bây giờ Trình Sưởng bình an về cung, tuy rằng quan hệ giữa hai huynh đệ đã dịu đi, nhưng đây là lần đầu tiên trong năm Tông Thân Vương chủ động vào cung.
Điền Trạch không nói thêm điều gì, nhỏ giọng trả lời “Ừm”, được Ngô Mão dẫn đến Văn Đức Điện.
Tông Thân Vương vô cùng tuấn tú khi còn trẻ, nay đã qua thời kỳ sung mãn trẻ trung, tóc mai hơi bạc, phong cách vẫn nhẹ nhàng như xưa.
Điền Trạch chào ông, ngồi xuống nói chuyện với ông và Chiêu Nguyên Đế một lúc, thấy mặt trời sắp lặn, cùng nhau đi đến Từ Thanh Cung.
Hôm nay là gia yến, Từ Thanh Cung đã chuẩn bị bữa tối, nhưng Trình Sưởng và Lăng Vương không tới, chỉ có Vận Vương và tiểu hoàng tử có mặt.
Thân phận của Uyển tần không rõ ràng, hiện giờ Điền Trạch được ghi trong sổ đồng dưới danh nghĩa của một phi tần đã mất sớm, vẫn tên là Trình Húc, trong gia phả lại viết dưới danh nghĩa của cố Hoàng Hậu, nói rằng được cố Hoàng Hậu tự mình nuôi dạy từ nhỏ, cho hắn một thân phận đích hoàng tử rất có thể diện.
Sau gia yến, không thể nhắc tới quá khứ, lúc hoàng quyền thay đổi, càng không được đề cập đến tương lai.
Thiên gia có quá nhiều bí mật, huyết thống tình thân càng ngày càng bong ra trong giao tranh kịch liệt, hai người dính quá nhiều máu đều không tới, nói những chuyện râu ria bình thường, giống như biểu diễn trên sân khấu mà không trang điểm, cực kỳ nhạt nhẽo, ngay cả món ăn trân quý trên mâm ngọc cũng vô vị.
Thái Hoàng Thái Hậu uể oải, chỉ đụng đũa ngọc vài lần đã hài lòng.
Những người còn lại đành phải dừng đũa theo.
Chiêu Nguyên Đế và Tông Thân Vương đưa Thái Hoàng Thái Hậu về tẩm cung, đi về phía trước cung điện dọc theo con đường dưới ánh trăng.
Tới ngã rẽ, Tông Thân Vương vái chào Chiêu Nguyên Đế, xin cáo từ: “Bệ hạ, trời tối rồi, thần đệ còn có chuyện quan trọng ở Lễ Bộ, xin cáo lui trước.”
Chiêu Nguyên Đế liếc ông, nhàn nhạt cười: “Đi đi.”
Đợi bóng dáng của Tông Thân Vương biến mất ở lối vào hành lang, Chiêu Nguyên Đế thở dài: “Bình Tu càng lúc càng xa trẫm.”
Giọng ông có chút buồn bã, Ngô Mão đi theo phía sau nghe vậy, vội vàng nói: “Bệ hạ nói chi vậy, bảy tám ngày nữa, Ngũ điện hạ sẽ nhận tổ quy tông.
Thân vương điện hạ phụ trách Lễ Bộ, ngày ngày bận rộn, chẳng thấy bóng dáng đâu, không phải toàn bộ thể xác và tinh thần đều lo lắng cho chuyện của bệ hạ và cháu ruột hay sao? Vậy mà thân vương điện hạ còn đặc biệt tới nói chuyện với bệ hạ, không phải thân mật thì là gì?”
Chiêu Nguyên Đế cười: “Ngươi lão già này, biết nắm tâm tư người khác.”
Nhưng nụ cười chậm rãi biến mất, bình tĩnh nói: “Trong cung, trẫm biết người nào suy nghĩ ra sao.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua cung lâu, lúc này đầu hè, tới canh giờ này đã không còn quá nóng, gió giống như thấm lạnh, Chiêu Nguyên Đế đi về phía trước ngược gió, gọi: “Tuyên Trĩ.”
Tuyên Trĩ đi theo bên cạnh chắp tay nói: “Có mạt tướng.”
Chiêu Nguyên Đế hỏi: “Gần đây Huyên Nhi có truyền gặp La Phục Vưu và Bùi Minh ở ‘quán trà’ không?”
“Bẩm bệ hạ, từ ngày hôm trước sau khi bệ hạ triệu kiến Lăng Vương điện hạ, gần đây điện hạ không truyền gặp La đại nhân và Bùi đại nhân nữa.”
Mấy ngày trước, Chiêu Nguyên Đế triệu kiến Lăng Vương, không có gì, chỉ