Gã sai vặt đứng bên cạnh xe ngựa.
Vân Hy không muốn làm phiền Trình Sưởng, nghe hắn nói muốn đưa mình về phủ, vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, rất nhiều việc còn chưa giải quyết xong, lời nói tới môi nhưng lại nuốt trở vào.
Màn đêm bao trùm, xe ngựa lộc cộc trên đường, bên trong xe rộng rãi thoải mái, trên bàn nhỏ trong góc có thắp đèn, Trình Sưởng ngồi dựa vào thành xe, cụp mắt, không nói lời nào.
Hắn lo liệu cả ngày, không phải không mệt, nhưng hắn biết rõ vụ án liên quan đến mình không nhỏ, sẽ rất khó để bắt được hung thủ thật sự đằng sau nếu chỉ dựa vào hắn và Vân Hy.
Hắn cũng biết Trương phủ doãn của Kinh Triệu phủ muốn một điều nhịn chín điều lành, thấy sau khi hắn rơi xuống nước mà chẳng có việc gì nên đã khép lại vụ án.
Hiện tại để Vân Hy điều tra, chẳng qua là mở một mắt nhắm một mắt.
Theo lẽ thường, Trình Sưởng cảm thấy nên nói cho Tông Thân Vương về việc hắn bị hại rơi xuống nước, để Đại Lý Tự lập hồ sơ điều tra kỹ lưỡng.
Nhưng mà……
Gần đây, hắn không phải là tiểu vương gia thật sự.
Nếu Đại Lý Tự cử người tới thẩm vấn, nếu không tìm ra manh mối của hung thủ thì thôi, chỉ sợ hắn làm lộ dấu vết, khiến người ta cho rằng tiểu vương gia của Tông Thân Vương phủ giả ngu giả ngơ, tự động dựng chuyện để chọc phá nha môn của triều đình.
Thứ hai…… Hắn cũng biết việc này có chút kỳ quái, nhưng vận mệnh đã định, trước khi Trình Sưởng chết, dường như để lại một luồng chấp niệm trong thân thể này.
Chắc muốn nói với hắn, tìm Tông Thân Vương cũng vô dụng, tìm Đại Lý Tự cũng vô ích, nếu xốc chuyện này lên quá sớm sẽ rút dây động rừng.
Được rồi, Trình Sưởng nghĩ, vậy đi từng bước một, tóm lại bảo vệ mạng sống là điều quan trọng nhất.
Xe ngựa đi được một lúc, Vân Hy thấy Trình Sưởng vẫn luôn trầm mặc, trong lòng dần dần hiện lên một chuyện.
Nàng gọi: “Tam công tử.”
Trình Sưởng dường như đang suy nghĩ miên man, mặt mày vô cùng xa cách, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, trả lời nàng: “Ừm.”.
ngôn tình hài
Vân Hy nói: “Có chuyện này, xin được hỏi Tam công tử.”
“Khoảng nửa tháng trước, có một vị đại phu họ Ngô tới phủ của ti chức, nói rằng ông thường khám bệnh cho một quý nhân bị thương ở chân, ông vội vã tìm biện pháp để chữa nên khám bệnh miễn phí cho người có tật ở chân.
Hiện tại, Ngô đại phu đến châm cứu cho Bạch thúc mỗi ngày.
Xin hỏi Tam công tử, ngài đã mời ông đến giúp phải không?”
Có nhiều người biết Bạch thúc có tật ở chân, nhưng dạo gần đây, chỉ có Tam công tử của Tông Thân Vương phủ đã giúp hầu phủ.
Trình Sưởng sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: “Là ta.”
Hắn nói nhẹ nhàng: “Đầu tháng có đến chúc thọ cho Lâm đại nhân của Lễ Bộ, phu nhân của ông bị thương ở chân, Ngô đại phu tới khám bệnh, nói rằng có vài biện pháp chữa trị, nhưng không biết chọn cái nào, vì thế nghĩ đến chuyện chữa bệnh từ thiện để thử.
Lúc đó ta cũng có mặt trong bữa tiệc mừng thọ, nên nhắc tới Bạch thúc trong phủ của cô.”
Phu nhân Trương thị của Lâm đại nhân là biểu tỷ muội của Tông Thân Vương phi, cũng là biểu di mẫu của Trình Sưởng.
Lời này của Trình Sưởng không phải là bịa đặt.
Hôm đầu tháng quả thật là tiệc mừng thọ của Lâm lang trung của Lễ Bộ.
Trong bữa tiệc, Trương thị có bị thương ở chân, nhưng chỉ trật chân bình thường, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, không cần đại phu đi chữa bệnh từ thiện để tìm biện pháp.
Tông Thân Vương phi sở dĩ hạ mình dẫn Trình Sưởng đến dự tiệc trong phủ của một quan ngũ phẩm thấp kém, chúc thọ là thứ yếu, chủ yếu là vì tiểu vương gia đã làm quan, những ngày gần đây thay đổi tính nết, coi mắt mới là quan trọng —— vị biểu tiểu thư của Lâm phủ dịu dàng ngoan ngoãn, rất không tệ.
Trình Sưởng biết, hiện giờ Vân Hy đã đoán được chuyện mình mời đại phu giúp, nếu mình không nhận, ngược lại có vẻ kiêu căng, không bằng tìm cớ để cho qua chuyện này.
Vân Hy nói: “Đa tạ Tam công tử, nhờ Ngô đại phu châm cứu, chân của Bạch thúc đã cải thiện rất nhiều, ti chức……” Nàng do dự một chút, “Ti chức không biết làm thế nào để trả ơn Tam công tử, chỉ có vụ án của ngài, ti chức nhất định sẽ làm hết sức mình.”
Trình Sưởng bình thản: “Việc nhỏ, ta chỉ thuận tiện nhắc tới mà thôi, cô đừng để trong lòng.”
Không bao lâu sau, tới hầu phủ, Trình Sưởng vén rèm giúp Vân Hy, dặn dò một câu: “Cô nghỉ ngơi nhiều chút.” Sau đó ngồi trở lại xe, bảo gã sai vặt đánh xe đi.
Xe ngựa càng lúc càng xa ngõ nhỏ, phản chiếu vài ngọn đèn dầu và ánh trăng, rồi từ từ biến mất.
Vân Hy đứng ở cửa hầu phủ nhìn, không biết qua bao lâu, cánh cửa kêu “kẽo kẹt”, Phương Phù Lan cầm đèn gió bước ra, hỏi Vân Hy: “A Đinh, muội đứng đó làm gì?” Nàng nhìn thoáng qua đầu ngõ và nói, “Hình như ta vừa nghe tiếng xe ngựa.”
Vân Hy định thần lại: “À, vừa rồi là Tam công tử của Tông Thân Vương phủ, ta…… Hắn đi rồi, ta đã làm việc cùng hắn.”
Phương Phù Lan nghe nói đó là Trình Sưởng, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt, lần trước là hắn, lần này lại là hắn.
Nhưng nàng chưa nói gì, chỉ cười: “Người đã đi xa, muội còn đứng trông?”
Không đợi Vân Hy đáp, lại nói: “Muội mệt mỏi một ngày một đêm rồi, mau đi nghỉ ngơi.”
Vân Hy gật đầu, đi theo Phương Phù Lan vô phủ, vô tình nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày —— đồng phạm làm rò rỉ tin người lái thuyền đầu thú là người xuất hiện ở cửa hầu phủ sáng nay.
Ai đã xuất hiện ở cửa hầu phủ sáng nay?
Vân Hy đếm trong lòng, ngoài nàng và Phương Phù Lan, còn có Điền Tứ, Bạch thúc, A Linh, Triệu Ngũ, nha hoàn của Phương Phù Lan, hai người làm việc vặt, đây là người trong phủ; ngoài ra, người giữ ngựa do hầu phủ thuê, La Xu và nha hoàn của La Xu, à đúng rồi, còn có Ngô đại phu cũng ở cửa hầu phủ.
Rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức?
Vân Hy chậm rãi dừng chân, nhẹ giọng gọi: “A tẩu.”
Phương Phù Lan xoay lại.
“Người trong phủ chúng ta đều đáng tin cả chứ?”
Phương Phù Lan sửng sốt, không biết vì sao nàng hỏi vậy, nhẹ giọng nói: “Có đáng tin hay không, muội còn không biết sao? Mấy năm trước trong phủ không