Tháng 5, Giang Nam vào mùa mận chín, mưa rơi tí tách từ sáng sớm tới chạng vạng.
Sáng sớm ngày mồng 2, Phương Phù Lan cầm dù, dặn dò hai người làm việc vặt chuyển các món quà vào xe ngựa.
Hôm nay là sinh nhật của lão thái quân, rất có thể cũng là một ngày trọng đại của Vân Hy.
Tuy rằng lão thái quân đã yêu cầu một thanh kiếm cũ và một bức tranh thêu làm quà, nhưng Phương Phù Lan sợ như vậy quá keo kiệt, mất thể diện của hầu phủ, nên vẫn nghĩ cách đặt sang một bên.
Hôm nay Vân Hy được nghỉ, nhìn Phương Phù Lan bận rộn, nàng muốn hỏi những món quà đó từ đâu ra, nhưng cân nhắc một lúc, rốt cuộc lại không hỏi.
Sống chung dưới một mái nhà, nương tựa lẫn nhau, hiểu tận gốc rễ, còn có gì không đoán được?
Khi còn sống, Vân Lạc đối xử với Phương Phù Lan cực kỳ tốt.
Lúc đó tiểu thư của Phương gia nổi tiếng xinh đẹp ở Kim Lăng, Vân Lạc chưa cưới nàng đã đặt nàng trong tim.
Sau khi Phương Phù Lan vào cửa, Vân Lạc liên tục ra trận, hai người không có nhiều thời gian bên nhau.
Mỗi lần hắn chiến thắng trở về, được triều đình ban thưởng đều đổi lấy tiền bạc để mua rất nhiều thứ tặng cho nàng.
Trâm cài, trang sức, son phấn, xiêm y, đủ loại đủ kiểu.
Phương Phù Lan vô cùng xinh đẹp, Vân Lạc cảm thấy châu ngọc tốt nhất trên đời này cũng không sánh được với nàng, cứ luôn sợ mình không đủ quan tâm đến nàng.
Đáng tiếc phu thê hòa hợp như vậy chưa được mấy năm thì Vân Lạc đã ra đi.
Tin dữ về cái chết của Vân Lạc từ Tái Bắc truyền đến, Phương Phù Lan cực kỳ đau lòng, bị bệnh hơn nửa năm, xuýt nữa đi theo hắn.
Sau đó nhìn thấy một nữ nhi mồ côi như Vân Hy phải gánh vác hầu phủ, thật sự đáng thương, nàng mới cố gắng chống đỡ đứng lên.
Cả phủ toàn người già yếu, bệnh tật, nơi nào cũng cần xài bạc.
Khi mẫu thân của A Linh bị bệnh đến mức chỉ còn một hơi tàn, Phương Phù Lan cắn răng lấy trâm cài mà Vân Lạc đã mua cho nàng lúc còn sống, nói với Vân Hy: “A Đinh, đi cầm cái này đi.”
Vân Lạc đột ngột ra đi, thậm chí không kịp nói với Phương Phù Lan câu cuối cùng, trâm cài này là suy nghĩ duy nhất mà hắn để lại cho nàng.
Vân Hy vốn không muốn cầm mấy thứ đó, Phương Phù Lan lại nói: “Trong lòng ca ca của muội, hầu phủ và những người trong hầu phủ vĩnh viễn quan trọng hơn các vật chết.”
Lúc này Vân Hy mới để lại mấy thứ mà Phương Phù Lan thích nhất, cầm hết những thứ còn lại.
Nhìn Phương Phù Lan hướng dẫn người làm việc vặt khiêng quà lên xe ngựa, Vân Hy thầm nghĩ, a tẩu của nàng có lẽ đã bán các món trang sức mình thích nhất để lấy tiền vì nàng.
Bùi phủ tổ chức tiệc mừng thọ vào buổi tối, không ít người đã tới chúc mừng từ sáng sớm, phần lớn là vì Bùi phủ giàu sang phú quý, đến đó để lôi kéo tình cảm.
Trung Dũng Hầu phủ không có ai làm quan, không cần phải đến sớm như vậy.
Gần tới chiều tối, trời tạnh mưa, Phương Phù Lan và Vân Hy dẫn theo nha hoàn, Triệu Ngũ đánh xe, đi đến Bùi phủ.
Cửa Bùi phủ vô cùng náo nhiệt, hai bên treo đèn lồng đỏ có chữ “Thọ” lớn được viết bằng phấn vàng.
Phùng quản gia và hai vị tiểu công tử của nhị phòng đón khách trước cửa phủ, người hầu đứng bên cạnh để nhận quà, cuối cùng có chiếc bàn, có chuẩn bị bút mực đỏ, dành cho khách viết lời chúc mừng.
Phùng quản gia vừa thấy Vân Hy, lập tức chào hỏi: “Thiếu phu nhân, Vân Hy tiểu thư, hai vị đã đến rồi.
Hôm nay lão thái quân dậy sớm ngóng trông, xin mời vào, mau vào đi.”
Vừa nói, vừa dặn dò người hầu bên cạnh đôi câu, đích thân dẫn hai người bọn họ vào trong phủ.
Bùi phủ rất lớn, yến tiệc được tổ chức ở vườn hoa phía đông, có ao nhỏ đầy lá sen ở giữa, mặc dù chưa bắt đầu nhưng mọi người đã trò chuyện với nhau rất vui.
Vân Hy nhìn lên, thấy Diêu Hàng Sơn, La Phục Vưu và các quan to trong triều đang nói chuyện với lão thái quân ở hàng ghế đầu, còn Diêu Tố Tố, Bùi Lan, La Xu đứng bên cạnh, nhất thời không biết nói gì, mặt Diêu Tố Tố và La Xu đều đỏ bừng.
Lúc này, một người hầu ghé vào tai lão thái quân nói gì đó.
Lão thái quân ngẩn người, nhìn lên thấy Vân Hy, chống gậy đi nhanh về phía nàng.
Đến gần, khàn giọng gọi: “A Đinh.” Nắm tay nàng, không biết là vui hay buồn, xuýt nữa rơi lệ.
Vân Hy cũng xúc động: “Mấy năm nay sức khỏe của tổ mẫu không tốt, A Đinh đã nghe nói từ lâu nhưng không thể đi thăm, A Đinh thật bất hiếu.”
Lão thái quân già hơn ngày xưa một chút, nhưng bà xuất thân là nữ tướng, cho dù đến tuổi cổ lai hi vẫn hồng hào khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn.
Nghe thấy tiếng “Tổ mẫu”, giọng bà càng nghẹn ngào: “Làm khó cho con vẫn còn gọi ta là tổ mẫu, mấy năm nay…… Ây dà, con nào có bất hiếu, là do Bùi phủ thiếu nợ con.
Thằng bé Lạc Nhi khi còn nhỏ bướng bỉnh như vậy, ta còn mắng nó là tai họa ngàn năm, không ngờ, không ngờ……”
Đang nói, đôi mắt bà dần dần ứa lệ, Phương Phù Lan thấy thế, dịu dàng khuyên: “Hôm nay là sinh nhật của lão thái quân, rơi lệ không phải là điềm lành.
Mấy năm nay lão thái quân vẫn luôn nhớ A Đinh, sao A Đinh lại không ngóng trông được gặp ngài.
Nay rốt cuộc hai bà cháu đã gặp lại, nên vui mới đúng.”
“Ừ, ừ, Phù Lan nói đúng.” Lão thái quân đưa tay lau khóe mắt, cười nói, “Ta già rồi nên hồ đồ, cuối cùng hai bà cháu chúng ta đã gặp lại, đó là niềm vui lớn.”
Vân Hy và Vân Lạc thân thiết với lão thái quân từ nhỏ, không có gì quá đáng khi gọi bà là “Tổ mẫu”.
Nhưng giữa bọn họ không có quan hệ họ hàng, Phương Phù Lan và lão thái quân nói “hai bà cháu”, lọt vào tai người khác lại là một ý nghĩa khác.
Nhất thời có người khe khẽ bàn tán, lời trong lời ngoài không tách rời việc hôn nhân giữa Vân Hy và Bùi Lan.
Diêu Tố Tố đứng bên cạnh, chậm rãi nắm chặt