Có tiếng xì xào trong bữa tiệc.
Lão thái quân nhìn Vân Hy, cô nương trước mặt trong trang phục màu xanh, ánh mắt kiên định khiến người ta xót xa.
Lão thái quân không phải người ngốc, tới Kim Lăng mấy ngày nay, dù có người che đậy, bà cũng nghe không ít tin đồn nhảm về Bùi Lan và Diêu Tố Tố.
Ngoài ra, thái độ tìm mọi cách từ chối cuộc hôn nhân này của Bùi Minh và Bùi Lan……
Lão thái quân hiểu ra, bà nghiêm mặt, nói với Bùi Lan: “Quỳ xuống.”
“Tổ mẫu?”
“Con quỳ xuống cho ta!”
Giọng lão thái quân như chuông lớn, không chấp nhận chút phản bác nào.
Bùi Lan mím môi thành một đường mỏng, im lặng một lúc, vén vạt áo định quỳ.
Bùi Minh cản lại, khuyên nhủ: “Mẫu thân, hôm nay là tiệc mừng thọ của người, Lan Nhi có phạm sai lầm thì phạt riêng là được, tại sao muốn hắn quỳ? Không đề cập tới chuyện hắn mới được phong là đại tướng quân, có nhiều khách quý ở đây, thể diện của hắn là việc nhỏ, thể diện của người mới đáng nói.”
Lúc này, chợt có người từ gian ngoài tới báo: “Bẩm lão gia, có một thư lại của Đại Lý Tự bên ngoài phủ, nói rằng có chuyện quan trọng cần gặp thiếu phu nhân và Vân Hy tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ.
Vừa rồi hắn đến hầu phủ nhưng không gặp người nên tới đây.”
Bùi Minh nghe vậy, rõ ràng giật mình, ngẫm nghĩ rồi nói với lão thái quân: “E là vụ án của hầu phủ.”
Lại nói, “Đây là chuyện quan trọng, không thể trì hoãn, mau mời vị thư lại tiến vào.”
Thư lại có vẻ mặt vội vàng, bước vào trong sảnh, không hành lễ chu đáo đã nói: “Bẩm thiếu phu nhân, bẩm Vân Hy tiểu thư, về vụ án của Chiêu Viễn, Vân tướng quân bị kết tội là trì hoãn tình hình quân sự.”
Phương Phù Lan nghe vậy, sắc mặt tái mét, xuýt nữa đứng không vững.
Lão thái quân vội hỏi: “Thằng bé Lạc Nhi là người quyết đoán, vô cùng thông minh, thích ứng nhanh trên chiến trường, làm sao có thể trì hoãn tình hình quân sự?”
Nhưng mà chuyện đã đến nước này, bà hít sâu một hơi, bình tĩnh lại và hỏi, “Vậy hầu phủ…… có bị kết tội vì điều đó?”
“Thật ra không có.” Thư lại nói, “Đại Lý Tự nhận được tin, chỉ thu hồi danh hiệu Tuyên Uy tướng quân của Vân tướng quân, tịch thu bao nhiêu bạc hoặc xử lý cụ thể như thế nào còn tùy thuộc vào ý của kim thượng.
Thánh chỉ ước chừng giữa đêm sẽ đến hầu phủ, thiếu phu nhân và Vân Hy tiểu thư hãy nhanh chóng trở về tiếp chỉ.”
Thư lại dừng lời tại đây.
Nhưng những lời này lọt vào tai mọi người, có ai không rõ?
Trung Dũng Hầu phủ đã thành nhà của tội thần, hầu tước biến mất là chuyện sớm muộn.
Bữa tiệc nhất thời yên lặng, chỉ mình lão thái quân chống gậy đi qua đi lại.
Bà lại nhìn Vân Hy, thấy vẻ mặt nàng rất bình tĩnh, tựa như đã sớm đoán được điều đó.
Lão thái quân bước nhanh, đi tới nắm tay Vân Hy hỏi: “A Đinh, con vì chuyện này, sợ hầu phủ liên lụy đến Bùi phủ nên mới từ hôn lúc này phải không?”
Lại nói, “Nếu đúng như vậy, Lan Nhi càng nên cưới con ngay lập tức.
Năm đó ở Tái Bắc, hầu phủ có ơn với Bùi phủ, đời người thăng trầm bất định, hai nhà đã từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, hiện giờ càng phải cùng vinh cùng nhục.”
Bà nói, trấn an Vân Hy, “Con đừng sợ, chuyện của Lạc Nhi —— tổ mẫu sẽ làm chủ cho con.
Sáng sớm mai, tổ mẫu mặc trang phục cáo mệnh, vào cung xin giải oan cho Lạc Nhi.”
Vân Hy nhìn tay lão thái quân đang nắm chặt mình, nghe lời nói ấm áp của bà, trong lòng hơi chua xót.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại lắc đầu, thấp giọng nói: “Bẩm lão thái quân, ta không muốn gả.”
“Nếu ngài thật sự muốn một lý do, có thể hỏi nhị tôn tử của ngài.”
Nói đến nước này, nếu tiếp tục đi sâu hơn nữa sẽ phải lột da lộ ra ngoài.
Diêu Hàng Sơn thấy thế, đứng dậy cười nói: “Xem ra hiện tại Bùi phủ và hầu phủ có chuyện quan trọng cần giải quyết, đã là chuyện riêng của hai nhà, lão phu là người ngoài nên không tiện hỏi nhiều.
Theo lão phu thấy, hôm nay tiệc mừng thọ của lão thái quân vẹn toàn, sau này, chuyện của Vân tướng quân cũng nhất định có thể chuyển nguy thành an.”
Lại nói thêm vài lời, chào và rời đi.
Các khách khứa thấy Xu Mật Sử đại nhân đã đi, họ không thể ở lại lâu hơn, nhao nhao đứng dậy chào và đi theo.
Bữa tiệc chỉ còn lại Lăng Vương và gia đình Tông Thân Vương phủ.
Bọn họ đặc biệt được mời đến để làm chứng cho hôn sự của Vân Hy và Bùi Lan, hiện tại cuộc hôn nhân còn chưa quyết định, lại đưa ra vụ án của Vân Lạc, lão thái quân nói rõ muốn xen vào, Lăng Vương và Tông Thân Vương đều quen thân với lão thái quân, cũng không dễ rời đi.
Lão thái quân nhớ lời Vân Hy vừa nói —— nếu ngài thật sự muốn một lý do, có thể hỏi nhị tôn tử của ngài.
Ánh mắt rơi vào trên người Bùi Lan, giận mắng: “Còn không mau nói, đến tột cùng sao lại thế này!”
Trong lúc nói, bà vỗ tay Vân Hy tựa như trấn an.
Vân Hy nhìn lão thái quân.
Hôm nay trong bữa tiệc mừng thọ, vị tổ mẫu đã đến tuổi cổ lai hi này liên tục nói ba lần muốn làm chủ cho mình.
Nhưng chính xác là làm chủ cái gì?
Tổ mẫu chung quy là tổ mẫu của Bùi phủ, nếu hôm nay nhận ân tình của bà, làm chủ xong, mình phải trả ơn thế nào, gả vào Bùi phủ hay sao?
Sau một hồi sóng gió hôm nay, Vân Hy đã hoàn toàn thất vọng về Bùi Lan, kể từ nay, nàng không muốn có chút liên hệ nào với Bùi phủ.
Hơn nữa, những người này ở Bùi phủ, Bùi Minh và Bùi Lan, người nào mà không có âm mưu sâu xa? Làm sao có thể dung túng lão thái quân kéo Bùi phủ xuống nước vì vấn đề của hầu phủ? Bọn họ chắc chắn có cả trăm cách để đối phó.
Vân Hy nghĩ, nàng còn có chuyện quan trọng hơn.
Thời gian gấp rút, thánh chỉ sẽ đến giữa đêm, nàng không thể, tuyệt đối không thể để ca ca bị oan một cách vô cớ.
Nàng đi đến trước mặt Bùi Lan, lại đưa tay ra: “Ta đã từ hôn, thư.”
Ý tứ của nàng rất rõ ràng —— lấy việc từ hôn để đổi một phong thư có thể chứng minh sự vô tội của ca ca.
Bùi Lan nhìn Vân Hy, trong mắt nàng viết rõ, nếu hắn không đưa thư cho nàng, trước mặt mọi người ở đây, nàng và hắn sẽ mất cả chì lẫn chài.
Người biết phong thư này không chỉ một mình nàng, còn có Phùng quản gia và vài gia phó của Bùi phủ, còn có Tam công tử của Tông Thân Vương phủ.
Nàng không sợ gì cả.
Bùi Lan im lặng một lúc, liếc nhìn phó tướng đang đứng một bên.
Phó tướng không nói lời nào, lấy một phong thơ từ trong ngực đưa cho Vân Hy.
Thư có chút cũ, góc giấy hơi cuộn.
Vân Hy cầm trong tay, mở ra xem, đúng là chữ viết của ca ca nàng trên phong thư, ở cuối còn ký tên “Tuyên