Trình Sưởng không phải là người lắm mồm, hắn biết, chuyện hôm nay do hắn nói, hoặc do người của Bùi phủ nói sẽ có ý nghĩa khác nhau.
Tông Thân Vương có tiếng là gian vương, không can thiệp vào tranh chấp.
Vũng nước ở Bùi phủ quá sâu, nếu người của vương phủ xen vào hôm nay, ngày sau sợ sẽ khó thoát | thân.
Chi bằng để Phùng quản gia mở miệng.
Tối nay tiểu vương gia bị tập kích ở Bùi phủ, sự việc này có thể lớn có thể nhỏ, nắm nhược điểm như vậy trong tay, không sợ Phùng quản gia sẽ giấu sự thật.
Trình Sưởng nói: “Vân Hy tiểu thư muốn phong thư kia, là do Vân tướng quân viết cho triều đình, tố cáo Chiêu Viễn phản bội.”
“Trước đây Vân Hy tiểu thư từng đến Xu Mật Viện hỏi thăm Bùi tướng quân về tung tích của phong thư khẩn cấp, Bùi tướng quân nói chuyện hàm hồ, bảo rằng chưa tìm thấy.
Nhưng hôm nay ta và Vân Hy tiểu thư đi ngang qua tịnh thất ở Tây viện, vô tình nghe nói Bùi tướng quân đã lấy phong thư khẩn cấp đó trở về từ lâu, ước chừng còn có ý đốt đi.
Về chi tiết của việc này, lão thái quân có thể hỏi Phùng quản gia trong phủ của ngài, lúc ấy ông cũng có mặt.”
Trình Sưởng chỉ nổi cái đầu, ném toàn bộ những phần khó mở miệng cho Phùng quản gia.
Dưới ánh mắt thiêu đốt của lão thái quân, Phùng quản gia phải cắn răng lên tiếng.
Kể lại Vân Hy muốn lấy phong thư như thế nào, Bùi Lan không chịu đưa như thế nào, lại nói Bùi Lan lợi dụng thư này như thế nào để ép Vân Hy từ hôn.
Lão thái quân càng nghe thì sắc mặt càng tái nhợt, đến cuối cùng, bất chấp Bùi Minh và phu nhân của các phòng cản lại, vung gậy đánh vào eo Bùi Lan, tức giận mắng: “Con là đồ nghịch tử!”
Bà dù sao cũng từng là nữ tướng, tuy giờ đến tuổi cổ lai hi nhưng sức lực cũng rất nặng, bà thật sự ra tay tàn nhẫn, mấy gậy rơi xuống người Bùi Lan làm hắn đau đến mức cả người run lên, cắn chặt răng mới ổn định thân thể.
Tông Thân Vương khuyên nhủ: “Lão thái quân bớt giận, theo bổn vương thấy, tuy Bùi tướng quân có sai trong việc này nhưng không có gì to tát.
Hơn nữa, hắn không giấu Đại Lý Tự về phong thư khẩn cấp đó, cũng không giấu kim thượng việc hắn đã tìm ra nó, chẳng qua trì hoãn chút thời gian, thật sự không đáng để ngài tức giận.”
Ông không muốn dính líu đến chuyện gia đình của Bùi phủ, việc này quản đến đây là đủ rồi, một lúc sau, thấy lão thái quân hơi bình tĩnh lại, ông dẫn Vương phi và Trình Sưởng chào ra về.
Lão thái quân hiểu rõ ngụ ý của Tông Thân Vương.
Bùi Lan đã rất chu đáo trong chuyện này, hắn không những báo với Đại Lý Tự về phong thư khẩn cấp đó, ngay cả chỗ kim thượng cũng được bẩm báo, tuy rằng lén giữ phong thư vài ngày, nhưng ai có thể chứng minh? Đến lúc đó nếu có người truy vấn, chỉ cần nói rằng trên đường đưa tới Kim Lăng bị trì hoãn, hắn không có sai lầm gì.
Nhưng mà…… Một chuyện đúng hay sai, đâu thể nào chỉ đánh giá bằng kết quả?
Sau khi Tông Thân Vương rời khỏi, Bùi Minh lại muốn đỡ lão thái quân, nhưng bị bà giận mắng lui ra.
“Đi ra, con và nghịch tử mà con nuôi dạy cùng quỳ xuống cho ta.”
“Mẫu thân?” Bùi Minh khó hiểu.
“Vừa rồi có mặt người ngoài, con là thượng thư đương triều, ta để lại thể diện cho con.
Giờ ta hỏi con, chuyện này rốt cuộc là thế nào?!”
Lão thái quân rất tức giận: “Vụ án của Lạc Nhi liên quan đến vụ Chiêu Viễn phản bội, ở trong có sự liên quan rất phức tạp.
Lan Nhi đã không ở Kim Lăng một thời gian dài, dựa vào một mình hắn thì chỉ giấu giếm chứng cứ, chưa chắc sẽ làm được kín kẽ như thế.
Việc này tất nhiên là do con ngầm đồng ý, là do con xen vào, dạy hắn làm như vậy!”
“Chẳng lẽ con thấy hầu phủ suy tàn nên muốn bỏ đá xuống giếng hay sao?”
“Hai đứa —— phụ tử hai đứa, làm sao lại táng tận lương tâm như thế?!”
Lão thái quân nói xong, nhất thời cực kỳ tức giận, ngã xuống ghế phía sau.
Bùi Minh thấy mẫu thân như thế, trong lòng lo lắng, không khỏi lết tới mấy bước, giải thích: “Mẫu thân, chuyện này không đơn giản như người nghĩ đâu.”
“Người nghĩ lại đi, năm đó Thái Tử điện hạ đã qua đời như thế nào? Người nghĩ xem, bản lĩnh của Vân Lạc không thua kém phụ thân, là tướng tài bẩm sinh, trước khi hắn đi Tái Bắc, vì sao kim thượng không cho hắn thừa kế tước vị, vì sao không cho hắn làm thống soái? Là bởi vì lão Trung Dũng Hầu tham công liều lĩnh trong trận chiến trước hay sao?”
“Không phải, kim thượng là bởi vì Thái Tử điện hạ.”
“Thái Tử điện hạ là người nhân đức, luôn được kim thượng coi trọng.
Năm đó kẻ địch man rợ xâm lấn thảo nguyên Tháp Cách, chính Thái Tử điện hạ đã tiến cử lão Trung Dũng Hầu xuất chinh.
Nào ngờ, trận đó tuy thắng, nhưng lại là chiến thắng bi thảm, ngay cả lão Trung Dũng Hầu cũng bị chết vì ngăn địch.”
“Sức khỏe của Thái Tử điện hạ vốn không tốt, lão Trung Dũng Hầu vừa chết, hắn tự trách bản thân, càng bệnh nặng không dậy nổi.”
“Sau đó trên triều đình có người tố lão Trung Dũng Hầu tham công liều lĩnh, vì sao kim thượng tin? Không phải ngài tin, ngài chỉ muốn cho Thái Tử điện hạ biết, trận chiến ở Tái Bắc diễn ra không tốt, không phải là lỗi của Thái Tử, mà do những tướng quân đó không có bản lĩnh.
Ngài chỉ muốn Thái Tử điện hạ thoải mái, để hắn mau khỏe lại.”
“Ở trong lòng kim thượng, tướng quân giỏi đã hiếm, nhưng một vị vua nhân từ trong tương lai càng hiếm hơn.”
“Vì vậy sau đó kim thượng mới chỉ định Chiêu Viễn xuất chinh, chuyển Vân Lạc làm phó tướng như một sự trừng phạt.”
“Đáng tiếc, chính quyết định này đã đưa Thái Tử điện hạ vào ngõ cụt.
Tin tức Chiêu Viễn phản bội truyền tới Kim Lăng, chỉ một tháng, Thái Tử điện hạ đã nôn ra máu và chết vì bệnh.”
“Vì sao vụ án của Chiêu Viễn trở thành cái gai trong lòng kim thượng? Không phải vì Chiêu Viễn đi theo địch đáng giận cỡ nào, mà là Thái Tử điện hạ qua đời vì nó!”
Bùi Minh nói tới đây, hít một hơi: “Mẫu thân, người nghĩ lại xem, kim thượng cần mẫn và thực dụng, lập nhiều thành tựu vĩ đại cả đời này, thật sự là một minh quân.
Nhưng sắp đến tuổi xế chiều lại phạm vào một chuyện như vậy……”
Ông nhìn quanh, thấy đều là người đáng tin mới nói tiếp, “Phạm vào một vụ kiện hồ đồ như vậy —— không bổ nhiệm Vân Lạc làm tướng, ngược lại để cho Chiêu Viễn dẫn binh, liên quan đến sự thất bại trên thảo nguyên Tháp Cách, mấy ngàn người dân, hơn vạn tướng sĩ mất mạng, liên quan đến cái chết của Thái Tử.”
“Đây là nỗi đau cả đời của kim thượng, người nghĩ ngài ấy phải đối mặt thế nào?”
“Đôi khi, làm sai một chuyện, nếu không có cách khắc phục, vậy hãy để cho nó sai.
Không ai nhắc tới nó, mọi người mới có thể bình yên.”
“Cũng như vụ án của Vân Lạc, coi như hắn là đi theo phe phản bội, hoặc là trì hoãn tình hình quân sự, tùy ý xử phạt là được.
Chỉ cần theo ý của kim thượng, qua loa cho xong.”
“Nếu người khăng khăng muốn Lan Nhi trình phong thư khẩn cấp của Vân Lạc lên Đại Lý Tự, trình lên trước mặt kim thượng, chẳng khác nào nói rõ với kim thượng, ‘Năm đó ngài đã làm sai, con trai cưng của ngài sốt ruột, thậm chí chọn sai tướng soái, nếu ngài để Vân tướng quân dẫn binh, các tướng sĩ và người dân trên thảo nguyên Tháp Cách sẽ không hy sinh vô ích, Thái Tử điện hạ cũng không đến mức chết vì điều đó.’ Chẳng phải đi vạch trần vết sẹo của kim thượng ở trước mặt ngài?”
“Chi bằng giữ lại phong thư khẩn cấp này, nói rằng không tìm thấy, hay là trì hoãn, xong hết mọi chuyện.”
Lão thái quân không nói lời nào, nghe Bùi Minh nói xong mới hỏi: “Vì thế, con xúi giục Lan Nhi giữ phong thư khẩn cấp của Lạc Nhi? Đây cũng là lý do con không muốn để Lan Nhi cưới A Đinh phải không?”
“A Đinh là đứa trẻ mồ côi của Trung Dũng Hầu phủ, nếu Lan Nhi cưới nàng, sau này sẽ không tránh khỏi sự ràng buộc với Trung Dũng Hầu phủ.”
“Con sợ kim thượng nhìn thấy Lan Nhi sẽ nhớ tới Lạc Nhi, nhớ tới Chiêu Viễn, nhớ tới Thái Tử đã qua đời?”
“Dạ đúng.” Bùi Minh gật đầu, “Mẫu thân hiểu nhi tử.”
“Con hồ đồ à!” Lão thái quân đột nhiên đứng dậy, chống gậy mắng to, “Thánh tâm khó dò, sao con dám dựa vào thái độ nhất thời của kim thượng để phỏng đoán tâm tư của ngài?”
“Nếu mọi chuyện đúng như lời con nói, kim thượng đã nảy sinh hiềm khích đối với Trung Dũng Hầu phủ từ lâu, hơn ba năm trước, vào đêm trước khi Lan Nhi xuất chinh, cả triều đều nghi ngờ sự phản bội của Vân Lạc, kim thượng đâu thể nào chỉ dựa vào một câu của Tông Thân Vương, dốc hết sức đè ép vụ án của Lạc Nhi trong ba năm?”
“Nếu đúng như lời con nói, kim thượng thà rằng phạm sai lầm, thà rằng xong hết mọi chuyện, lần này xử vụ án của Lạc Nhi, tại sao chỉ phạt một tội là trì hoãn tình hình quân sự?”
“Đúng, con có thể giải thích rằng, có lẽ trong lòng kim thượng có vài phần áy náy đối với Trung Dũng Hầu phủ.
Nhưng kim thượng cũng là người, càng là một người sáng suốt, làm sao con biết ngài không nghĩ về điều đó, không mất bò mới lo làm chuồng?”
“Về cái chết của Thái Tử năm đó, ngài đau buồn, thậm chí đã phạm phải