Bùi Lan nghe đến đây, nụ cười trên mặt phai nhạt một chút: “Hóa ra là thế này.”Hắn nghiêng người nhường và nói: “Nàng đã đến đây rồi, ta đang muốn đề cập việc này với hầu phủ.”
Phòng trực không lớn, trên tường phía tây treo một cây đao, trên bàn đặt một quyển trục đang mở, nước trà dường như mới pha, hương thơm sảng khoái.
Bùi Lan nói: “Chuyện của huynh trưởng nàng có chút phiền phức.”
Vân Hy đã đoán trước, gật đầu và chờ hắn nói tiếp.
“Năm đó Chiêu Viễn đi theo địch là sự thật, Vân Lạc luôn đi theo bên cạnh Chiêu Viễn, đến tột cùng có cùng nhau làm phản hay không, bởi vì không có bằng chứng nên cứ lửng lơ.”
“Trong trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách, vốn có vài người sống sót, ta tốn chút công sức trong ba năm qua mới cướp về vài binh lính bị đám man rợ bắt giữ trước đó.
Bọn họ đều nói, vào thời điểm chiến tranh lúc ấy, Vân Lạc phát hiện tình thế không ổn, lập tức dẫn đội quân của mình bỏ chạy về phía đông nam.”
“Sẽ không.” Vân Hy nói, “Ca ca dũng cảm, không sợ chết, tuyệt đối không phải là người chạy trốn khi đối mặt với trận chiến.”
“Ừm.
Lúc ấy ta nghe bọn họ nói vậy nhưng không tin.
Sau đó ta sai người tiếp tục điều tra, cuối cùng hỏi ra chút dấu vết từ miệng một tù binh mọi rợ.” Bùi Lan nói.
“Dấu vết gì?”
“Tên tù binh kia nói rằng, thật ra Vân Lạc đã cảm giác được chuyện Chiêu Viễn phản bội từ sáng sớm.
Hắn thu thập chứng cứ, viết một phong thư khẩn gửi về kinh.
Đáng tiếc, phong thư đó bị kẻ thù man rợ chặn lại, không thể giao đến tay kim thượng.”
Bùi Lan nhìn Vân Hy: “Chỉ cần tìm được phong thư này là có thể chứng minh Vân Lạc không làm phản, cũng không đào tẩu bỏ chạy, nhưng mà……”
Hắn do dự, “Ta từng gạn hỏi tên tù binh, hiện tại phong thư ở nơi nào? Nhưng để bảo toàn tính mạng, dù bị ta tra tấn thế nào, hắn vẫn không chịu nói rõ.
Sau đó…… hắn mắc bệnh hiểm nghèo và chết trong nhà lao.”
“Trước khi chết, hắn nói với ta, thực ra hắn chính là kẻ đã chặn bức thư của Vân Lạc năm đó.
Hắn lén giữ phong thư, giao cho người nhà cất, bảo ta cầm một trăm lượng bạc đi đổi.”
“Đại tướng quân có đổi không?” Vân Hy hỏi.
Bùi Lan lắc đầu: “Lúc ấy ta sắp trở về triều, chạy suốt ngày đêm đến quê nhà của gã tù binh đó, hỏi ra mới biết người nhà của hắn đã dời đi hai năm trước, mấy năm nay hắn ở trong doanh trại của ta nên không biết việc này.
Hiện tại ta vẫn cử người ở lại Tái Bắc để hỏi thăm chỗ của người nhà của hắn, ngoại trừ một phương hướng đại khái, tạm thời không có tin tức tốt nào.”
Vân Hy nghe vậy, chắp tay cúi đầu, thành khẩn nói: “Đại tướng quân đã vất vả.”
“Đây là chức trách của ta, có gì vất vả đâu?” Bùi Lan nói.
Hắn lại lo lắng, “Chuyện tước vị của huynh trưởng nàng, e là phải tìm được chứng cứ mới nói.
Hiện giờ khẩu cung về trận chiến trên thảo nguyên Tháp Cách đã được giao nộp, Thánh Thượng vẫn tin hắn bỏ chạy.”
Vân Hy trầm ngâm một lát: “Không biết gã tù binh mà đại tướng quân bắt tên họ là gì, nhà ở đâu, gia đình có bao nhiêu người, đại khái chuyển đến nơi nào?”
Bùi Lan hỏi: “Nàng hỏi thăm chuyện này để làm gì?”
“Vân thị trấn thủ Tái Bắc nhiều năm, phụ thân và ca ca có rất nhiều bạn cũ ở đó.
Ta sẽ gửi thư nhờ họ giúp tìm người, nếu không tìm thấy ——” Vân Hy mím môi, “Ta sẽ tự mình đến đó.”
Bùi Lan yên lặng nhìn nàng, một lúc sau, đột nhiên hỏi: “A Đinh, mấy năm nay nàng thế nào?”
Không đáp lại những lời nàng vừa nói.
Vân Hy sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Cảnh xuân yếu ớt xuyên vào, khói bụi bay lơ lửng trong không khí, mờ ảo như sương mù, mặt mày Bùi Lan bị lồng trong tầng sương, giống như chàng thiếu niên khi còn nhỏ, lại dường như không phải.
Hắn nhẹ nhàng nói: “Ba năm trước, nàng tới Tái Bắc để nhặt xác Vân Lạc, ta bận rộn quân vụ, vốn muốn chờ xong việc sẽ đích thân tiễn nàng, nào ngờ ngày hôm sau nàng đã rời đi.” Lại cười bất đắc dĩ, “Ba năm qua, nàng chưa từng gởi phong thư nào cho ta.”
Nếu có lòng đưa ai đó, đuổi theo mười dặm hoặc trăm dặm cũng sẽ đưa.
Ba năm qua, nàng chưa từng gửi thư cho hắn, hắn cũng chưa bao giờ ngỏ lời hỏi thăm hầu phủ một câu không phải sao?
Vân Hy không muốn nhắc tới những điều này với hắn, chỉ nói: “Xin hỏi đại tướng quân, gã tù binh kia ——”
Lời còn chưa dứt, một võ vệ bên ngoài chạy tới thông báo: “Bẩm tướng quân, Xu Mật Sử đại nhân tới rồi.”
Cửa mở, Vân Hy quay đầu nhìn, thấy ngoài Diêu Hàng Sơn còn có Diêu Tố Tố và thị tỳ của nàng đang đi tới.
Nàng bước sang một bên, hành lễ với Diêu Hàng Sơn: “Xu Mật Sử đại nhân.”
Diêu Hàng Sơn nhìn thấy nàng, rõ ràng sửng sốt một chút, chưa kịp lên tiếng, Bùi Lan đã giải thích: “Hôm nay Vân bộ khoái đến đây là vì chuyện tước vị của Vân tướng quân.”
Diêu Hàng Sơn nhíu mày: “Việc này tám phần đã được đóng quan tài kết luận, còn muốn hỏi thăm gì nữa?”
Vân Hy ngẩn người.
Đóng quan tài kết luận? Vì sao? Chẳng phải Bùi Lan mới nói rằng đang tìm chứng cứ cho ca ca hay sao?
Nàng nghi ngờ trong lòng, rất muốn hỏi Bùi Lan cho rõ ngọn ngành ngay lập tức, nhưng Xu Mật Sử đại nhân đang ở đây, làm sao một tiểu bộ khoái thấp kém như nàng dám xen mồm? Đành phải tạm thời đè những nghi ngờ xuống, chờ một bên.
Lúc này, Diêu Tố Tố khẽ kêu lên, ánh mắt rơi vào ấm trà nghi ngút khói trên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Bình trà này là ‘hương bay mười dặm’ của Tái Bắc mà Nhị ca ca | đã nói với Tố Tố lúc trước phải không?”
Tổ mẫu của Bùi Lan là nhũ mẫu của Tông Thân Vương, cũng là người nhà mẹ ruột của đương kim Hoàng quý phi, mẫu thân của Diêu Tố Tố là biểu muội bà con xa của Hoàng quý phi.
Nếu bàn về quan hệ của hai người, miễn cưỡng coi như bà con, gọi là ca ca và muội muội cũng không sao.
Diêu Hàng Sơn cười nói: “Tố Tố thích uống trà.
Hôm ấy ngươi tới Diêu phủ chào hỏi, sau khi nhắc tới ‘hương bay mười dặm’ của Tái Bắc, nàng cứ nhớ mãi không quên.
Hôm nay ta quên mang theo con dấu, nàng đưa tới cho ta.
Ta nghĩ đến sáng nay có ngửi thấy mùi thơm từ phòng của ngươi, nên dẫn nàng tới đây nếm thử, để nàng khỏi thèm khi về lại phủ.”
Bùi Lan nghe vậy, không lên tiếng, nở nụ cười nhàn nhạt trên môi, lấy hai chén trà từ tủ phía sau, tự mình rót trà, đưa một chén cho Diêu Hàng Sơn, một chén cho Diêu Tố Tố.
Diêu Hàng Sơn uống xong, nói với Diêu Tố Tố: “Được rồi, vi phụ còn có chính sự bàn với Cảnh Dật, con chờ trong viện đi.”
Trong khi nói cũng liếc qua Vân Hy.
Vân Hy chắp tay: “Vâng.” rồi rời khỏi phòng.
Đợi Diêu Tố Tố và tỳ nữ lui vào trong viện, Bùi Lan đóng cửa lại, hỏi Diêu Hàng Sơn: “Đại nhân tới để nói chuyện của Tam công tử với ti chức phải không?”
Diêu Hàng Sơn gật đầu, được Bùi Lan dẫn vào ngồi ở ghế trên, “Hắn là con trai duy nhất của Tông Thân Vương phủ, sau này sẽ được phong là thế tử, chính là tiểu vương gia chính hiệu.
Hiện tại Tông Thân Vương muốn tìm phần việc cho hắn, để hắn tới Xu Mật Viện, ngươi cẩn thận xem xét kỹ cho hắn, chức vị cao cũng không được, thấp cũng không được, càng không cần nguy hiểm, nếu có biện pháp thì đẩy hắn qua nha môn khác.
Tóm lại chúng ta không thể làm mất lòng Tông Thân Vương phủ, ngươi mới vừa hồi kinh, nên thận trọng trong mọi việc, vạn sự thái bình là ổn thỏa.”
Bùi Lan suy nghĩ