"Tiểu Mặc tỷ là tiểu nhị mới đến, nếu có chỗ hầu hạ không chu toàn, mong rằng chớ trách."
********************
Người nọ khóe miệng gợi lên một độ cong, nói: "Ta rất đáng sợ sao?"
"Không...." Là ta nhát gan, được rồi chưa?
Phó Vân Mặc ở chỗ nàng ta nhìn không thấy trợn trừng mắt, thấy miệng vết thương đã thoa đủ kim sang dược, liền nói: "Xong rồi."
Người nọ nhanh nhẹn mà kéo y phục mình lên, sau đó thắt xong đai lưng, hết thảy đều liền mạch lưu loát như vậy.
Nhưng vào lúc này, người nọ bỗng nhiêu quay đầu lại, Phó Vân Mặc lại ở trong nháy mắt nhìn tới, hai người bốn mắt nhìn nhau...
Phó Vân Mặc rốt cuộc cũng thấy được dung mạo của nàng, trên khuôn mặt tái nhợt kia đẹp một cách hấp dẫn, cho dù dưới ánh nến mờ nhạt, cũng chiếu không đến nét tái nhợt trên gương mặt tuyệt mỹ kia, giống như một tiên tử không nhiễm phàm trần thế tục, nhưng đuôi chân mày và khóe mắt lại hiện lên vài phần lười biếng, hoàn toàn không phải là nịnh hót, đẹp đến kinh người, làm cho người khác kinh ngạc cảm thán...
Phó Vân Mặc ngắm đến ngây ngốc... Mạc Ly Hề đẹp như nước, ôn nhu làm người ta rộn ràng...Ngươi này lại đẹp như anh túc, làm người ta nhớ mãi không quên...
"Ta thực sự, đáng sợ như vậy sao?" Trong thanh âm thanh lãnh mang theo ý trêu đùa, lần này là lần Phó Vân Mặc nghe thấy rõ ràng cảm xúc của người này.
"Không....không có..."
Tâm bỗng chốc mà nhảy loạn lên, Phó Vân Mặc cảm thấy chính mình sắp chết, người này thật sự là đẹp như yêu.
Nhưng chính tại thời khắc này nàng đột nhiên thanh tỉnh, chính mình đang nhìn qua bộ dạng của nàng ấy...nàng ta sẽ không....
"Hiện giờ người đã nhìn qua dung mạo của ta..." Người nọ thâm ý mà mở miệng, thậm chí Phó Vân Mặc có thể cảm giác được ánh nến kia vô cớ mà chợt lóe lên, có chút lay động, làm cho không khí giờ phút này càng thêm khủng bố.
"Không...Đừng giết ta..." Phó Vân Mặc cúi đầu, không dám nhìn tiếp, nàng kinh sợ còn không được sao! Nàng vẫn muốn giữ mạng nhỏ a!
"....Ai nói muốn giết ngươi." Sau một lúc lâu người nọ mới chậm rãi nói, đang lúc Phó Vân Mặc chớp mắt ngẩng đầu, nàng đã đeo mặt nạ lên.
"Hiện tại ngươi đã thấy dung mạo của ta, vậy xem như ta đáp tạ ngươi đêm nay giúp đỡ, đi ra ngoài đi!" Người nọ tựa hồ không muốn nhiều lời thêm nữa, Phó Vân Mặc lúc này mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại cẩn thận suy nghĩ lại...Người này lấy đâu ra tự tin! Nhìn dáng vẻ của ngươi là đại biểu của cảm tạ sao?
Được rồi, ngươi thật sự lớn lên đẹp nhất nhân gian, không thể nào không thừa nhận, cảm tạ này ta nhận lấy vậy.
"Được." Phó Vân Mặc lập tức lui ra ngoài, nàng lúc này mới phát hiện cả người mình đều là mồ hôi lạnh, dường như không cần tiền nữa.... thật sự giống như không cần tiền nữa đâu....
Lúc này Tiểu Lý chưởng quầy cũng ở quầy, nàng đi xuống lầu, cùng Tiểu Lý chưởng quầy chào hỏi thì muốn trở về, thật là không ổn, bị dọa cả đêm, chân lại mềm nhũn ra.
"Đúng rồi, Tiểu Mặc tỷ, tỷ viết chữ thật đẹp." Tiểu Lý chưởng quầy chủ động bắt chuyện, Phó Vân Mặc không thể không biết thức thời, đành phải dừng bước, đáp lại nói: "Ông nội ta là người đọc sách, đã dạy ta viết chữ."
Nhớ tới, khi đó chính là lịch sử đầy máu và nước mắt a! Vì để chính mình dùng bút lông viết chữ đẹp, ông nội của nàng chính là cầm cây thước chắp tay sau lưng đi vòng vòng quanh nàng, khi viết chữ cho dù chỉ sai nửa phần cũng sẽ được sự hầu hạ của cây thước, hiện tại chữ có thể khó coi sao?!
"Thì ra là thế...Tiểu Mặc tỷ này, tỷ biết rất nhiều chữ sao?" Tiểu Lý chưởng quầy hỏi, Phó Vân Mặc ngẫm nghĩ rồi nói: "Ân...Đại đa số chữ đều nhận ra..."
Nói xong, Phó Vân Mặc ngáp một cái, lúc này, tứ chi lẫn ngôn ngữ so với nói chuyện là có độ lực hơn. Quả nhiên, Tiểu Lý chưởng quầy vừa thấy, liền lập tức để mình đi nghỉ ngơi.
Phó Vân Mặc vui vẻ hớn hở lập tức rời đi, chính là nghĩ lại...không đúng a!...nàng hôm nay còn chưa có trộm rượu, Phi! Là lấy rượu uống....
Thôi thôi...quá mệt rồi, chắc là nằm xuống liền có thể ngủ được rồi!
Quả nhiên sau khi Phó Vân Mặc tắm rửa xong, nằm ở trên giường không bao lâu liền ngủ. Trước khi đi vào giấc ngủ thì tựa hồ đang suy nghĩ, ta có phải bắt đầu quen thuộc với nơi này rồi không?
Trong mộng, có một người mặc y phục màu lam, trong nháy mắt quay đầu lại, này thấy dung mạo của người trọ ở phòng chữ Địa số 3.
Đẹp tựa như yêu....đẹp tựa như yêu....
****
Đại sảnh to như vậy, bàn tính của Tiểu Lý chưởng quầy nhẹ nhàng phát ra những giai điệu âm thanh tinh tế và thú vị, đại khái đây là vật làm bạn duy nhất của hắn trong đêm.
Lúc này, người trong phòng chữ Địa số 3 đã đi xuống lầu, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Lý chưởng quầy, nói: "Rượu, một bầu."
Tiểu Lý chưởng quầy ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười ôn hòa, nói: "Dạ giáo chủ, ngài bị thương, tiểu sinh không kiến nghị ngài nên uống rượu."
Người nọ mắt đẹp nheo lại, lãnh đạm nói: "Ngươi không phải người tầm thường."
Dạ Khê Hàn là lần đầu tiền nhìn thấy người này, tối hôm qua cũng không phát hiện, nhưng trực giác nói cho nàng biết, người này nhìn như thư sinh văn nhược, lại tuyệt đối không phải là người thường, đặc biệt là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng liền biết thân phận của nàng, bản thân nàng lại còn đeo mặt nạ, nhãn lực tuyệt đối không phải là đơn giản như vậy.
"Người tầm thường, người phi phàm, đều là si nhân trong trần thế mà thôi, Dạ giáo chủ, hay là ta đi pha một bình trà cho ngài?" Tiểu Lý chưởng quầy vẫn mang nụ cười như không cười, khi cười trong thong dong cùng điềm đạm, cảm giác không bị hàn ý trên người của Dạ Khê Hàn làm cho kinh sợ.
"Ta chỉ cần rượu." Dạ Khê Hàn biết, có đôi khi biết quá nhiều không phải là chuyện tốt, huống hồ người này không có ác ý, nàng cũng không hy vọng biết quá nhiều.
Tiểu Lý chưởng quầy lắc đầu thở dài, xoay người cầm lấy bầu rượu đưa cho Dạ Khê Hàn, nói: "Nửa lượng bạc."
Dạ Khê Hàn sảng khoái đưa tiền, cầm lấy rượu liền đi lên lầu, Tiểu Lý chưởng quầy lại mở miệng nói: " Dạ giáo chủ."
Người nọ bước chân dừng lại.
"Tiểu Mặc tỷ là tiểu nhị mới đến, nếu có chỗ hầu hạ không chu toàn, mong rằng chớ trách."
Dạ Khê Hàn nghe xong, không có đáp lại bất kỳ lời nào, một đường đi thẳng lên lầu, trở về phòng.
"Dạ giáo chủ....ngươi là vì cái gì mà đến đây?" Thanh âm của Tiểu Lý chưởng quầy cực nhẹ, tựa như là nói vấn đề cho chính bản thân nghe thấy, cuối cùng tựa hồ không có đáp án, khóe miệng gợi lời một nụ cười khẽ, lắc lắc đầu, cười chính mình ngu ngơ.
********
Đảo mắt là tới ngày diễn ra đại hội võ lâm, ba ngày này, Dạ Khê Hàn cùng Mạc Ly Hề hình như đều rất bận, buổi tối chỉ là kêu nàng đem rượu cùng rót trà thì liền cho nàng lui xuống. Đại hội võ lâm ngày đó, Tứ Hải lâu rất ít khách, nhưng lại náo nhiệt hẳn lên, mọi người sau bếp đều ra tới.
"Muốn đi nhìn xem a!"
"Đúng vậy đúng vậy! Muốn nhìn một chút tư thế oai hùng của cao thủ võ lâm bọn họ."
"Muốn đi ngắm Mạc tiên tử a!"
Mỗi người mồm năm miệng mười mà thay nhau nói ra suy nghĩ muốn đi xem, nhưng mà đều ở khách điếm, không dám ra ngoài.
Phong Thần đài được chọn làm địa điểm để tổ chức đại hội võ lâm, tại Thiên Cơ thành, khi có bất kỳ hoạt động hiến tế hoặc biểu diễn đều tổ chức tại trên đài này. Phó