Phó Vân Mặc nơm nớp lo sợ mà cầm kim sang dược đi tới trước cửa phòng người nọ, bởi vì Tứ Hải lâu có rất nhiều nhân sĩ võ lâm lui tới, cho nên kim sang dược trong tiệm đều chuẩn bị dài lâu, cũng là miễn phí để khách nhân sử dụng, đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều nhân sĩ võ lâm thích vào trọ tại Tứ Hải lâu.
Phó Vân Mặc vừa muốn gõ cửa, thanh âm lạnh băng của người nọ lại vang lên.
"Không cần bước vào, đặt ở ngoài cửa." Người này tựa hồ không thích nói nhiều, hơn nữa thanh âm cực lạnh lẽo, không có nửa phần cảm xúc, nhưng mà Phó Vân Mặc lại có thể cảm nhận rõ ràng trên người người nọ vọng lại lệ khí.
"Được, khách quan, nghỉ ngơi cho tốt." Phó Vân Mặc đem kim sang dược đặt xuống, lòng bàn chân giống như bôi dầu, lập tức chạy nhanh xuống lầu, đi vào quầy viết xuống quyển ký lục, đúng vậy, cũng may chữ trong [Phong Vân Biến] cùng chữ từ nhỏ mình được học là giống nhau, cho nên tuyệt đại đa số chữ viết nàng đều có thể nhận biết được, đây cũng chính là chỗ nàng có ưu thế hơn so với Trương Đại Ma Tử, suy cho cùng Trương Đại Ma Tử biết chữ cũng không nhiều lắm.
"Họ...Dạ, phòng chữ Địa số...."
"Ân, Tiểu Mặc tỷ còn chưa ngủ sao?"
Phó Vân Mặc hoảng sợ, cả người ngay tức khắc bị kinh sợ đổ ra một thân đầy mồ hôi lạnh, thời điểm nhìn thấy Tiểu Lý chưởng quầy, nàng nhịn không được oán trách nói: "Tiểu Lý chưởng quầy, ngươi đi đường thế nào mà lại không phát ra âm thanh, làm ta sợ muốn chết!"
Thật là! Đây là tài năng của kẻ trộm a!
"Ha ha...xin lỗi."
Nhắc đến Tiểu Lý chưởng quầy khi trưởng thành với Lý nhân tinh lại không quá giống nhau, tướng mạo của hắn khá ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, sau khi vào Thu hắn khoác một bộ áo lông cừu, tóc đen được dùng dây vấn chỉnh tề, có hai lọn tóc nhỏ buông lỏng ở thái dương, rất giống một công tử ưu nhã, phong phạm của một công tử quan gia.
Hắn cũng xem như tuấn mỹ, đêm khuya tại Tứ Hải lâu cũng là một phòng cảnh mỹ lệ nhất. Bộ dạng không giống, tính cách cũng không giống, chắc hẳn là giống mẫu thân của hắn, tuy rằng Phó Vân Mặc chưa từng gặp qua mẫu thân của hắn, cũng chính là thê tử của Lý nhân tinh.
Từ sau khi biết Phó Vân Mặc tuổi tác lớn hơn mình, Tiểu Lý chưởng quầy vẫn luôn gọi nàng là "Tiểu Mặc tỷ", giống y như cách Nam Côn Luân gọi, cũng không biết vì cái gì lại nhất định phải thêm từ "tiểu" vào.
"Có khách vào trọ sao?" Tiểu Lý chưởng quầy đi đến bên người của Phó Vân Mặc, thế mà lại có thể ngửi thấy trên người hắn có một mùi hương rất thơm, một đại nam nhân làm gì phải dùng hương!
"Ân, một cô nương họ Dạ." Phó Vân Mặc trong lòng chửi thầm, nếu Tiểu Lý chưởng quầy là ngươi đây không chịu tới sớm một chút thôi, ta cũng không cần bị dọa sợ toát cả thân mồ hôi lạnh như vừa nãy.
"....Ân, tỷ đi nghỉ ngơi đi! Vất vả cho tỷ." Tiểu Lý chưởng quầy khi nói chuyện mười phần giống như quyển sách, Phó Vân Mặc không nói chịu đựng được cách nói chuyện của hắn, chỉ là sợ người này vừa nghe được người khác hung dữ với hắn, liền sẽ bị dọa đến bộ dạng khóc lóc.
"Ta đi nghỉ ngơi ngay đây, đúng rồi, Tiểu Lý chưởng quầy...chuyện là, vị Dạ cô nương vừa mới vào trọ kia, không dễ chọc, chính là ngươi cẩn thận một chút." Nói xong Phó Vân Mặc lập tức liền nhanh như chớp mà chạy, Tiểu Lý chưởng quầy còn không kịp nói đạ tạ, người nọ ngay cả thân ảnh cũng không thấy đâu...
Tiểu Lý chưởng quầy rũ mắt về phía chỗ Phó Vân Mặc vừa đặt bút, bỗng nhiên con mắt sáng ngời, khóe môi gợi lên một nụ cười nhạt.
"Chữ viết thật là đẹp mắt."
---------------
Ngày tiếp theo, Phó Vân Mặc vẫn như thường lệ thức dậy, nhưng bởi vì cả đêm hôm qua bị dọa sợ, tuy rằng đã uống rượu rồi, nhưng mà vẫn đến tới hơn nửa đêm mới có thể ngủ được, sáng sớm hôm nay biến thành mắt gấu trúc.
"Tiểu Mặc tỷ, tỷ ngủ không ngon sao?" Nhìn thấy bộ dạng uể oải ỉu xìu, Nam Côn Luận bèn tới lại quan tâm một chút.
"Thằng nhóc chết tiệt nhiều chuyện, làm đi việc." Phó Vân Mặc tuy rằng cả người đều có chút mệt mỏi, nhưng mà nàng vẫn đem công việc hoàn thành xong, chỉ là ai cũng nhìn ra được Phó Vân Mặc hôm nay giống như có chút mệt.
" Tiểu Mặc nha đầu, ngươi lại đây." Lý nhân tinh vẫy vẫy tay ngoắc Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc liền cầm theo ấm trà đi đến trước mặt Lý nhân tinh.
"Chuyện gì, Chưởng quầy?"
Lý nhân tinh sờ sờ nhúm ria mép của chính mình, trầm ngâm một lúc sâu, nói: "Ngươi....có việc mới cho ngươi."
"...."
"Ta cho ngươi thêm đùi gà."
"Ngươi nói đi."
"Phòng chữ Địa số 3 cũng muốn ngươi hầu hạ, nàng không cần nam chạy vặt."
"Nga, được thôi." Phó Vân Mặc còn tưởng là chuyện gì, mới vừa đi được vài bước chân, trong nháy mắt Phó Vân Mặc cảm giác chính mình giống như bị sét đánh, nháy mắt đầu có chút mơ màng, trống rỗng.
"Chưởng...Chưởng quầy, ngươi vừa rồi nói phòng khách số mấy?"
"Phòng chữ Địa số 3."
"....Ta không cần đùi gà, ngươi để cho người khác đi!" Chuyện này không phải khôi hài sao! Kia chính là nữ ma đầu, bản thân nếu như không cẩn thận, thì chết như thế nào cũng không biết!
"Vị khách quan kia nói, nếu là ngươi không muốn, nàng ta cũng không ngại tự mình tìm ngươi hỏi chuyện đâu."
Tự mình? Phó Vân Mặc nuốt nước miếng, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt.
"Chưởng quầy...không bằng...ngươi tuyển thêm nhiều nữ chạy vặt đi?"
Lý nhân tinh híp nửa mắt, nhéo nhéo ria mép hàm dưới của hắn, lại nhíu mày. Hắn cũng từng nghĩ qua, chỉ là làm gì có chỗ nào nữ tử khuê tú, hoàng hoa khuê nữ lại không làm, tới đây là chân chạy vặt chứ! Ngươi cho rằng người nào cũng đều giống ngươi làm tư tưởng tiên phong, không câu nệ tiểu tiết sao!
"....Cho nên ngươi có đáp ứng không?"
"....Ta còn có thể không đáp ứng sao?"
"Được rồi, ta cho ngươi thêm đùi gà."
Phó Vân Mặc mếu máo, thêm đùi gà cũng ăn không biết mùi vị. Nếu ta bị bẻ cổ, ngươi có phải cho ta thêm nguyên ngọn nến thơm không, Chưởng quầy...
"Chậc, Tiểu Mặc tỷ, mặt tỷ thế nào như đưa đám vậy." Nam Côn Luân lại đi tới quan tâm Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc liếc nhìn hắn một cái, nói: "Không có gì, ngươi có chăm chỉ luyện võ không?"
Nàng biết nhiều ngày gần đây, mỗi buổi tối Nam Côn Luân đều sẽ nỗ lực luyện võ, cũng không phải là luyện [Qủy kiếm], chỉ là luyện những công phu quyền cước bình thường, tiểu tử này thật ra cũng biết được đạo lý bắt đầu học từ những thứ cơ bản.
"Có a! Bằng không về sau làm sao có giúp Tiểu Mặc tỷ giáo huấn Trương Đại Ma Tử!" Phó Vân Mặc nghe xong, cảm giác có chút không đúng, lập tức đá hắn một cước, nói: "Tên tiểu tử ngươi, ngươi không phải có ý với ta chứ?"
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng những khách nhân ngồi cách vách bàn lại có thể nghe thấy được, cũng ngưng thần lắng nghe đối thoại của hai người tiểu nhị.
"Không không không, Tiểu Mặc tỷ đừng hiểu lầm, chúng ta chính là tình bạn, ta xem tỷ là tỷ tỷ của ta mà thôi!" Lời Nam Côn Luân nói là sự thật, thời điểm Phó Vân Mặc ngoài miệng đều nói không quan tâm, nhưng bản thân lại mau đồ ăn ngon cho hắn, biết hắn luyện võ, còn ở trước cửa phòng hắn để kim sang dược, hắn thật sự xem