"Điếm tiểu nhị tên ngốc nghếch nhà ngươi..."
************
"Xem ra các ngươi đang rất khổ não..."
Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc đồng thời nhìn về phía sau, chỉ thấy Dạ Khê Hàn một thân bạch y chậm rãi cước bộ mà đi đến, trong lòng cả kinh, lập tức dựa vào nhau, chỉ là tâm tình của Phó Vân Mặc so với Nam Côn Luân lại vi diệu hơn rất nhiều.
"Thật là có được lại chẳng phía công sức a, chúng ta lại gặp nhau a, hai vị."
Khóe miệng Dạ Khê Hàn hơi cong lên, chỉ là ý cười còn chưa đạt đến đáy mắt, trước sau như một, Phó Vân Mặc đoán không ra nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi....Ngươi muốn làm gì?"
Nam Côn Luân đem Phó Vân Mặc bảo hộ ở phía sau người, vươn hai tay ra, y phục hiên ngang lẫm liệt, bộ dáng khẳng khái sắp hy sinh, Dạ Khê Hàn vừa trông thấy, trong lòng không biết sao lại có chút bực bội, nói: "Ồ? Xem ra hắn thật sự rất che chở ngươi."
Dạ Khê Hàn nhướng mày nhìn về phía Phó Vân Mặc, chỉ thấy nàng ấy bỗng nhiên chột dạ mà dời ánh mắt đi, nói: "Đương nhiên, chúng ta chính là giao tình sống chết có nhau."
"Đúng vậy..."
Nam Côn Luân cùng Phó Vân Mặc hai người kẻ xướng người họa, cho dù đối diện là Dạ Khê Hàn, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đối phương.
Dạ Khê Hàn nhíu mày, không nói hai lời, Thoát Cốt kiếm trong tay tung ra, thẳng tắp bay về phía vòng eo Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc tùy tiện nắm lấy Vân Trung Tiên của mình triển khai dạng xòe ô, một tiếng vang thanh thúy truyền ra, Thoát Cốt kiếm bắn ngược trở về, hết thảy chuyện này xảy ra quá nhanh, góc độ công kích của Dạ Khê Hàn quá xảo quyệt, Nam Côn Luân căn bản phản ứng không kịp.
"....Vũ khí của ngươi..."
Có thể tạo ra vũ khí quỷ dị như vậy, cũng chỉ có Linh Lung sơn trang, hơn nữa nhìn dáng vẻ, khi kiếm biến dạng thành xòe ô, rất cực tốt khi phòng ngự sự công kích của Thoát Cốt kiếm.
Dạ Khê Hàn thu hồi Thoát Cốt kiếm, đi thêm một bước hướng về hai người, phía sau hai người chính là sườn núi cao năm trượng, muốn lui cũng không thể lui được.
Bỗng nhiên ánh mắt Dạ Khê Hàn chuyển hướng sang Nam Côn Luân, nói: "Giao [Phong Vân Quyết] ra."
"Không."
Nam Côn Luân cự tuyệt, Dạ Khê Hàn nhíu mày, Phó Vân Mặc lập tức nói: "[Phong Vân Quyết] đã bị người của Nguyệt Lạc sơn trang cướp đi rồi."
Lời của Phó Vân Mặc vừa mới nói ra, ánh mắt Dạ Khê Hàn lập tức rơi xuống trên người nàng.
"Chúng ta gặp được người của Nguyệt Lạc sơn trang, bọn họ cướp đi [Phong Vân Quyết] rồi, nhưng mà chúng ta chạy thoát được, chỉ là ta cũng bị trọng thương."
Phó Vân Mặc nói xong, Nam Côn Luân lập tức gật đầu lia lịa phụ họa.
"Nam Côn Luân vì cứu ta, cùng Quái y đạt thành một hiệp ước, để chúng ta đến tìm Diêm Vương sầu, làm cho hắn đến gặp Quái y."
Phó Vân Mặc nói xong, lôi kéo tay Nam Côn Luân, dấu vết màu tím đen kia đã tràn lan ở các khe hở của ngón tay.
"Đây là do Quái y hạ độc, nếu chúng ta không kịp trở về, Nam Côn Luân sẽ chết ngay lập tức."
Dạ Khê Hàn nghe vậy, an tĩnh mà nhìn Phó Vân Mặc một lúc lâu sau, ngay sau đó mở miệng nói: "Ngươi bị trọng thương?"
Hử? Đây là trọng điểm sao?
Phó Vân Mặc cũng mặc kệ đây có phải trọng điểm hay không, rồi nói tiếp: "Phải..."
Phó Vân Mặc mới vừa nói xong, liền kéo vạt áo ra, ở giữa hai bên xương quai xanh còn lưu lại dấu vết màu tím xanh, dấu vết màu tím xanh lan tràn đến chỗ xương quai xanh, nhìn thấy ghê người.
Dạ Khê Hàn xem xét, ánh mắt lắng đọng, mày lại càng nhíu chặt thêm.
"Lạc Hoa chưởng..."
Dạ Khê Hàn nhắm mắt lại, sau đó nói: "Điếm tiểu nhị, trên người của ngươi không có [Phong Vân Quyết], chúng ta có phải nên tính toán nợ một chút hay không?"
Dạ Khê Hàn quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc, chỉ thấy sắc mặt Phó Vân Mặc bỗng nhiền trắng bệch, sắc mặt Nam Côn Luân lạnh lùng, nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Dạ Khê Hàn giơ tay ra, Phó Vân Mặc theo bản năng lùi về sau một chút, dưới chân tuy thế lại dẫm lên hư không!
Ai nha má ơi!
Sau khi Phó Vân Mặc rớt xuống, Nam Côn Luân đang muốn bắt lấy tay Phó Vân Mặc, chỉ là lại không kịp lúc, thân hình Phó Vân Mặc đã rơi xuống dưới.
Nam Côn Luân chỉ cảm thấy khóe mắt có một thân ảnh bạch y hiện ra, tốc độ cực nhanh, thế nhưng cũng là vọt xuống dưới.
Đầu óc Phó Vân Mặc hỗn loạn, căn bản không nhớ nổi bản thân có khinh công trong người, trong lòng chỉ nghĩ bản thân có lẽ sắp chết rồi.
Chỉ là người ấy đến...một thân bạch y, hướng về phía mình, một tay ôm lấy eo của mình, đôi mắt của Phó Vân Mặc nhìn Dạ Khê Hàn, quanh mũi đều là hương vị của nàng ta...Mà nàng lại có thể từ trong đôi mắt đẹp của Dạ Khê Hàn nhìn ra sự lo lắng.
Bang!
"Ai da!"
Phó Vân Mặc che lại cái trán của mình, lại là bất thình lình bị Dạ Khê Hàn búng lên trán một cái, đau đến lấy mạng.
"Ngốc."
Dạ Khê Hàn nhìn bộ dạng ăn đau của Phó Vân Mặc, nhịn không được có chút buồn cười, mà khóe miệng cũng nàng cũng không nhịn được mà hơi cong lên, Phó Vân Mặc nhìn nụ cười của Dạ Khê Hàn, ngăn không được mà xuất thần, cũng đã quên mất chuyện bản thân đang rơi xuống, tựa hồ ở trong lòng ngực Dạ Khê Hàn, cảm giác đặc biệt an toàn.
Dạ Khê Hàn giữa mấy lần hít thở, mũi chân đạp lên tảng đá bên trên vách núi, mượn một chút lực dùng khinh công Vô Ảnh, sau đó vững vàng mà đáp xuống mặt đất, Phó Vân Mặc lúc này mới cảm giác được bản thân đã đến chốn an toàn.
Dạ Khê Hàn còn chưa buông Phó Vân Mặc ra, hai người dính sát vào nhau, bỗng nhiên không khí liền có chút nóng lên.
"Cái kia...Chúng ta đã đáp xuống đất rồi."
Dạ Khê Hàn nghe vậy, buông Phó Vân Mặc ra, nhìn quang bống phía, nàng lúc này mới phát hiện, dưới chân bản thân thế nhưng lại chất đầy xương trắng.
"A!"
Phó Vân Mặc phát hiện bản thân đạp lên trên xương trắng, sợ tới mức kêu lên một tiếng, muốn bật ra, lại phát hiện sau khi bật tới đâu cũng vẫn là xương trắng, trong miệng liên tục nói "xin lỗi".
Dạ Khê Hàn nhìn thấy bộ dáng giống chuột đuôi cụt (Hamster) kia của Phó Vân Mặc, bỗng nhiên tâm tình trở nên rất tốt.
Chỉ là nàng cũng không nói thêm gì, đi vòng hướng tới Diêm Vương cư, dẫm lên đống xương trắng phát ra tiếng vang rắc rắc, mà nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.
Phó Vân Mặc đứng yên tại chỗ, chân có chút mềm nhũn, ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện Nam Côn Luân đang ló đầu nhìn mình.
"Nam Côn Luân, xuống dưới đi, ta tiếp được ngươi!"
Lời tuy là nói vậy, nhưng Phó Vân