Mạc Ly Hề từng bước đến gần, trên mặt Phó Vân Mặc lập tức nở ra nụ cười tươi, nhưng mà lại làm cho chân mày của Mạc Ly Hề hơi chau lại, đây là lần thứ mấy, vì cái gì khi ta cười, nàng ấy liền không thích nhỉ? Phó Vân Mặc nghĩ không ra.
"Có thể...nói vài câu không?"
Phó Vân Mặc gật đầu, hai người lại như lần trước đơn độc nói chuyện phiếm trong viện, nơi này an tĩnh, cũng sẽ không có người quấy rầy.
"Chuyện là, Mạc chưởng môn, hôm nay cảm ơn ngươi a!" Phó Vân Mặc nói xong, Mạc Ly Hề ngây ra một lúc, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần.
"Người nọ thái độ ác liệt, nhịn không được muốn giáo huấn hắn ta." Mạc Ly Hề vốn cũng không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng mắt thấy người chịu đựng là Phó Vân Mặc, nàng liền nhịn không được mà ra tay, nhìn thấy Trương Đại Ma Tử kia đau đến kêu oai oái, Gia Cát Điềm Nhi thiếu chút nữa nói ra: "Mạc sư tử, đáng bị đánh.", sáu chữ này, còn may tự mình kịp thời ngăn lại.
"Dù sao cũng cảm ơn ngươi, chỉ là sử dụng cách nói của các ngươi, người trong giang hồ thân bất do kỷ, ngươi giúp được một lần, cũng không giúp được lần thứ hai." Phó Vân Mặc cười cười, nếu muốn kết thúc tất cả, không phải Trương Đại Ma Tử đi, thì là chính mình sẽ đi, còn có khả năng chính mình lên làm chưởng quầy, đem hắn áp chết, nếu không a, Trương Đại Ma Tử khẳng định sẽ không để yên.
Mạc Ly Hề hơi hơi nhăn mày lại, ở trong mắt lóe lên một tia không đành lòng, Phó Vân Mặc nhìn thấy rõ ràng, lại còn không kịp nghĩ sâu, Mạc Ly Hề liền mở miệng: "Cùng người nói chuyện nhiều lần, cũng không biết tên của ngươi, không biết có thể cho ta biết tên họ của cô nương được không?"
"Phó Vân Mặc." Phó Vân Mặc sảng khoái đem tên của mình nói ra, Mạc Ly Hề nghe xong lộ ra ý cười dịu dàng, nói: "Vân Mặc....Tên thật không tồi, nghe liền cảm thấy có hương vị thư hương."
Phó Vân Mặc cười gượng vài cái...
Hương vị thư hương sao....ta còn sợ nhiều người nói mùi hương đêm chứ...
"Ông nội của ta đặt, ông ấy là người đọc sách. Ba của ta...cha mẹ của ta cũng là người đọc sách." Phó Vân Mặc tự giác nói nhiều hơn, lập tức dừng miệng, nhìn thấy ánh mắt của Mạc Ly Hề, nàng tựa hồ còn muốn hỏi thêm gì nữa.
"Vậy ngươi làm sao lại đến đây là tiểu nhị khách điếm này?" Trong mắt Mạc Ly Hề, rõ ràng cảm thấy không hợp lý lắm.
"....Gia đạo sa sút." Phó Vân Mặc dùng bốn chữ để tổng kết cảnh ngộ của mình, rốt cuộc nàng cũng là diễn viên, không phải biên kịch, cũng không có biện pháp lập tức đem gia đạo sa sút trải qua mà đều nói ra.
Cho nên nàng phải phát huy hết năng lực diễn xuất, vẻ mặt "ta không nghĩ sẽ nói tiếp" biểu tình đau thương, Mạc Ly Hề cũng có nhãn lực hơn người, tất nhiên liền không tiếp tục hỏi.
"Không nói đến cái này nữa, kỳ thật...ta có một yêu cầu nho nhỏ." Nhãn quang của Phó Vân Mặc lộ ra tia hoang mang, sau đó nở ra nụ cười tươi nàng đã tập luyện rất lâu trong gương, truyền thông tạp chí xưng là nụ cười hòa tan người khác.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy Mạc Ly Hề giật mình, cặp mắt như ánh mặt trời rực rõ phía trên khăn che mặt, phảng phất ôn nhu như ánh trăng, lại giống như hồ nước đẩy ra những gợn sóng.
"Ân?"
"Có thể...cho ta nhìn xem...dung mạo của ngươi, được không?" Thần thần bí bí, Phó Vân Mặc biết trong tiểu thuyết đã miêu trả Mạc Ly Hề thật sự rất đẹp, nàng cũng muốn nhìn thử một chút, theo lý mà nói, nàng tò mò vẻ đẹp của đệ nhất mỹ nhân trong tiểu thuyết là bộ dáng gì.
Đăng đồ tử.
Mạc Ly Hề thiếu chút nữa đem ba từ này nói ra, chỉ là nàng chưa phát hiện trên chính gương mặt của nàng lại nở ra một nụ cười sủng nịnh.
Mạc Ly Hề giơ tay vén tấm khen che mặt, chậm rãi đem khăn che mặt cở ra, từng chút từng chút một, Phó Vân Mặc cảm thấy chính mình có chút khẩn trương....
Muốn chết rồi....
Muốn chết rồi!
Phó Vân Mặc thiếu chút nữa phải đem che trái tim của mình lại....Người này tại sao lại đẹp quá đáng đến như vậy chứ? . Truyện Hệ Thống
Đôi mắt kia ôn nhu như nước, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng hồng nhạt, nàng sắc mặt có chút tái nhợt, phảng phất giống như không nhiễm một tia sắc thái trần thế, dưới ánh trăng, biến nó trở thành thứ phụ trợ làm nàng càng giống như tiên nữ, tựa như tiên nữ dưới ánh trăng, để người khác phải say mê.
Trăng lạnh khổ sở, tuyệt sắc mỹ nhân...
Mẹ của ta ơi, đêm nay không uống rượu mà cũng vẫn say...Phó Vân Mặc ngắm đến choáng váng, nghĩ đến Mạc Ly Hề liền nhớ đến tên tiểu tử Nam Côn Luân kia, diễm phúc thật sự quá tốt mà!!
"Ngươi...vẫn ổn chứ?" Phó Vân Mặc xem đến hai mắt thất thần, chờ đến khi Mạc Ly Hề phát hiện ra vấn đề của nàng, mới hồi phục tinh thần, nói: "Không có việc gì, không có việc gì, chính là ngắm ngươi quá đẹp, hồn đều bay đi cả thôi."
Phó Vân Mặc biểu lộ, bản thân nói chuyện cũng không có cấm kỵ, dù sao cũng là nữ nhân, nhưng gương mặt xinh đẹp của Mạc Ly Hề lại không tự giác đỏ lên, cũng may ánh trăng mông lung, cũng thấy không rõ lắm.
"Đúng rồi, Mạc chưởng môn, kỳ thật đêm nay kêu ta ra đây là cùng ta nói gì vậy?" Làm sao lại không đi vào chủ đề chính lại vòng vo thế này?
"Kỳ thật....ta muốn hỏi ngươi, có nghĩ đến gia nhập Thiên Duyên phái không?"
Hả?
Hả hả? Phó Vân Mặc liền bỗng nhiên biến thành ngốc, bản thân một nghèo hai trắng lại còn không có võ công, có tài đức gì gia nhập Thiên Duyên phái – đứng đầu tam đại môn phái đây.
"Việc này...Ngươi xem thân ta không có tài cán..."
"Không sao, ta chỉ cảm thấy, ngươi không thích hợp đến nơi này." Ngư long hỗn tạp, đích xác không phải là nơi thích hợp cho một nữ tử như hoa như ngọc kiếm kế sinh nhai.
Nga ~ Hóa ra là thương hại ta a...
"Ách...Về việc này Mạc chưởng môn, không bằng ngươi để ta suy nghĩ kỹ được không?"
"Được."
Kỳ thật Phó Vân Mặc không phải không nghĩ đến việc rời đi, nhưng mà nàng càng không nghĩ tới sẽ gia nhập vào giang hồ, giang hồ và biển đều sâu như nhau, từ đó sống cuộc đời bình yên của người qua đường a!
"Đa tạ ngươi Mạc chưởng môn, đa tạ ngươi đã quan tâm." Phó Vân Mặc vẫn là nên nói đa tạ, không biết có phải ở thế giới xa lại hay không, đối với sự giúp đỡ nho nhỏ của người khác liền cảm thấy hạnh phúc thật sự, liền tới đại ân đại đức cũng là khắc trong tâm khảm, suốt đời khó quên.
"Không cần." Mạc Ly Hề lễ phép trả lại môt câu, sau đó nói: "Muộn rồi, đã quấy rầy nhiều, nên sớm nghỉ ngơi."
Nói xong, Mạc Lý Hề tự mình rời đi, mà Phó Vân Mặc vẫn còn ngồi ở trong viện.
Đi Thiên Duyên phái...thật sự phải đi sao? Ta rốt cuộc là phải ôm đùi nữ chính, hay là đùi nam chính đây?
Ôm cái nào mới tương đối dễ chịu chút đây?
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Phó Vân Mặc duỗi thẳng cái eo lười, đi trở về đại sảnh, Tiểu Lý chưởng quầy vẫn còn chưa tới, vốn dĩ vừa rồi thực sự say mê dung nhân của Mạc Ly Hề, nhưng hiện giờ có chút tỉnh, cần phải lấy chút rượu uống mới được.
Nàng dùng cái vá đổ rượu vào trong ống