Vào một buổi đêm tháng 9, Khiết Tử Tịnh đang trở về nhà sau ca học thêm của mình, hiện tại đang là nửa đêm, thành phố X bây giờ không phải là không có người đi lại nhưng hôm nay lại vắng hơn rất nhiều. Khiết Tử Tịnh cảm thấy chán ghét cuộc sống này, từ nhỏ đến lớn cô luôn nghe theo lời mẹ, luôn cố gắng làm mọi thứ thật hoàn hảo... nhưng bà ấy vẫn không thể hài lòng về cô.
"Tử Tịnh, ngoan lắm, thành tích như này nhất định phải cố gắng hơn."
"Tử Tịnh, con chịu khó học hành thêm chút nữa đi, học như này thì sao có thể thành tài?"
"Tử Tịnh, con nghĩ thành công dễ lắm đúng không? Không được, con phải cố gắng thêm nữa."
"Tử Tịnh hôm nay con không tập trung học đúng không? Giỏi lắm đến tuổi làm loạn rồi à?"
"Tử Tịnh, đừng nghĩ thi vào được trường top thì không cần phải cố gắng nữa. Đến vị trí thủ khoa mà con cũng không giành được, đừng làm ta bẽ mặt."
"Tử Tịnh, dạo này con hay đi học trễ 2 phút, con bắt đầu chống đối ta rồi đúng không? Đừng tưởng vì một chút thành công là đã lên mặt với ta, đồ vô dụng."
" Tử Tịnh... "
"Từ nay về sau đừng gọi tôi là mẹ nữa, tôi không có loại con gái như cô. Cút đi!"
Ngày nào cũng như ngày nào, cô luôn phải nghe mẹ càm ràm, thật chán nản. Ngày hôm nay cũng là ngày cuối cùng cô còn ở trong căn nhà này, cô vừa bị mẹ đuổi ra khỏi nhà. Sau này chắc cô phải tự lực kiếm sống thôi. Đột nhiên một suy nghĩ hiện lên trong đầu cô, nếu như cô có thể chết đi thì chẳng phải mọi thứ sẽ ổn sao?
"Ước gì mình có thể chết đi thì tốt biết bao." Vừa đi cô vừa lầm bầm trong miệng.
"Đoàng"
Một tiếng nổ bất chợt vang lên chói tai, Tử Tịnh ngạc nhiên dùng ánh mắt mơ hồ nhìn thấy hai người đàn ông đang chạy lại phía mình, một giây sau liền lập tức cảm thấy chân không vững, lảo đảo ngã xuống đất mà chìm trong một màu đen. Không lẽ ước mơ của cô đã thành hiện thực rồi sao...
———
"Tiểu Vương, xin người cẩn thận một chút. Cái này... không thể nghịch được đâu ạ." - Thần Khiêm Ngụy toát mồ hôi hột, nhìn người đối diện mà có phần hơi hoảng sợ.
"Ngươi không cần lo, ta thực ra là người rất có kinh nghiệm." - Hắn nở nụ cười có phần tự mãn, trên tay còn cầm một khẩu súng tựa hồ như súng lục, lật đi lật lại tựa hồ coi nó như một món đồ chơi mà nghịch ngợm.
"Nhưng Tiểu Vương... khẩu súng này không thể đem ra đùa được đâu." - Thần Khiêm Ngụy nuốt nước miếng, trên tay hắn đang cầm chính là súng tử thần, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể đem đến hậu quả khôn lường.
"Đoàng"
"Chết, ta ấn lộn rồi."
"Tiểu... Tiểu Vương..." - Thần Khiêm Ngụy gần như sụp đổ, nhanh chóng kéo tên tiểu tử đáng đánh này đến nơi viên đạn được phóng ra.
Khi mà hai người họ đến nơi, liền thấy một cô gái nằm sõng soài ra đất. Thần Khiêm Ngụy thấy vậy mặt tái mét, không