Đôi mắt Khiết Tử Tịnh nặng nhọc mở, cô ngồi bật dậy, mơ hồ một lúc, cảm thấy cơ thể trống rỗng, cô nhìn xung quanh một lượt, đập vào mắt cô là một tên đàn ông lạ hoắc.
Diêm Thừa Ngạo thấy cô tỉnh rồi, hắn gập cuốn sách đang đọc dở lại rồi quay sang nhìn cô với ánh mắt thân thiện:
"Tỉnh rồi sao?"
Khiết Tử Tịnh có chút hoang mang, trong đầu cô chợt xuất hiện lại hình ảnh mơ hồ lúc ấy lại nhìn người đàn ông trước mặt một lượt, cô nói: "Anh là người khi ấy..."
"Hửm, cô nhận ra tôi à?" - Diêm Thừa Ngạo nâng cằm cô lên, hắn nở nụ cười thoả mãn. "Thú vị thật đấy."
"Nhưng tại sao tôi lại ở đây? Mà đây là đâu?" - Khiết Tử Tịnh vừa nói vừa đánh một cái thật đau vào tay Diêm Thừa Ngạo khiến hắn phải buông tay ra trong đau đớn.
Diêm Thừa Ngạo đau đớn xoa xoa bàn tay vừa bị đánh của mình, hắn nói: "Đây là nhà tôi."
"Nhà của anh? " - Khiết Tử Tịnh mắt chữ A mồm chữ O, trong đầu liền nghĩ số mình thật đen đủi, không lẽ hắn ta chính là tên bắt cóc, rốt cuộc cô đắc tội gì với ông trời để bị bắt cóc cơ chứ. Không được, đối diện với tên bắt cóc như hắn thì phải thật bình tĩnh: "Tại sao tôi lại ở đây?"
"Tạm thời bỏ qua chuyện đó đi." - Diêm Thừa Ngạo đặt li cà phê đang uống dở xuống bàn, hắn chắp hai tay vào nhau, hắn híp mi cười: "Quan trọng hơn, cô có muốn lập một bản khế ước với tôi không?"
"Khế ước?" - Khiết Tử Tịnh hoang mang hỏi lại. Cô vốn chỉ nghĩ hắn ta là tên bắt cóc thôi nào ngờ hắn còn là một tên bắt cóc hoang tưởng. Cô thở dài nói tiếp: "Vốn tôi chỉ nghĩ anh là một tên bắt cóc, không ngờ anh còn có chứng bệnh hoang tưởng nữa."
Diêm Thừa Ngạo nghe cô nói thì phá lên cười. Bắt cóc? Hắn ư? Cô gái này quả nhiên là thú vị mà. Người đẹp trai rạng ngời như hắn đây mà cô lại nghĩ là bắt cóc ư?
Khiết Tử Tịnh thấy hắn cười thì lại càng khó hiểu hơn, cô hỏi: "Anh cười gì chứ? Bộ tôi nói không đúng sao?"
"Tất nhiên là không. Tôi không phải tên bắt cóc cũng không bị hoang tưởng." - Diêm Thừa Ngạo cố gắng nhịn cười, hắn nói. "Có vẻ như cô chưa hiểu tình hình của bản thân rồi. Nghe đây, hiện giờ cô chỉ là một linh hồn sắp tan biến được tôi giữ lại nhờ linh khí của tôi mà thôi."
"Tôi? Linh hồn?" - Khiết Tử Tịnh ngạc nhiên đến độ không nói được gì, cô bất giác nhìn xuống dưới chân mình... không có, lại nhìn bàn tay mờ ảo đến độ có thể xuyên qua của mình... Cô bắt đầu tin đây không phải là sự thực.
Diêm Thừa Ngạo nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô như vậy thì rất vừa lòng, hắn nói tiếp: "Tôi có thể giúp cô về lại hình dáng như ban đầu và tất nhiên cô cũng có thể sống lại.
Khiết Tử Tịnh lúc này đã tạm bình ổn lại tinh thần của mình, cô nghi hoặc nhìn lại hắn: "Điều kiện là gì?"
Diêm Thừa Ngạo nghe vậy có chút ngạc nhiên. Nhưng không để hắn đáp lại