Khi nhìn thấy Trương Hùng, vẻ mặt đang vui vẻ của Lâm Thanh Hy bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Nguy rồi, quên bảo anh ấy tối nay đừng về! Ôi, phải làm sao đây! Như vậy thì những gì mình nói với cô bạn thân này chẳng phải sẽ bị lộ tẩy sao?
Sắc mặt Lâm Thanh Hy hơi khó coi, đứng bật dậy từ bàn ăn, đi về phía Trương Hùng.
Trương Hùng thấy sắc mặt Lâm Thanh Hy không tốt lắm, quan tâm hỏi: “Sếp Lâm, em cảm thấy không khoẻ à?”
“Không phải!”, Lâm Thanh Hy dùng giọng điệu nghiêm túc khẽ nói với Trương Hùng, sau đó hai bàn tay trắng nõn tinh xảo như ngọc tự nhiên đặt lên cánh tay của Trương Hùng: “Còn nữa, đừng gọi tôi là sếp Lâm, tôi nói với cô gái kia, anh là một hoạ sĩ, anh gặp tôi ở một buổi triển lãm tranh, nhớ chưa?”
Nghe vậy, Trương Hùng cũng cảm thấy vui vẻ hơn.
“Anh cười cái gì?”, bàn tay nhỏ bé của Lâm Thanh Hy véo vào cánh tay của Trương Hùng, trong đôi mắt to xinh đẹp lộ ra ý cảnh cáo: “Không được cười! Cũng không được để lộ, nếu không anh sẽ chết chắc!”
“Được, được!” Trương Hùng vội vàng xin tha, ra hiệu: “Thanh Hy, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để lộ đâu!”
Lâm Thanh Hy nghe Trương Hùng nói vậy, sắc mặt mới tốt hơn, đồng thời trên mặt cũng hiện lên vẻ dịu dàng, cố gắng không để bạn thân nhìn ra sơ hở.
Trương Hùng nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lâm Thanh Hy, trong lòng không khỏi rung động, chỉ cần là phụ nữ thì đều có lòng hư vinh, ai mà không hy vọng chồng mình là một bạch mã hoàng tử cơ chứ, sếp Lâm cũng không ngoại lệ.
Vừa dứt lời, cô gái tóc ngắn bưng một đĩa bánh ngọt tinh xảo bước từ trong bếp ra.
“À! Anh chính là Trương Hùng nhỉ?”, cô gái đặt đĩa bánh ngọt lên bàn ăn và đi về phía Trương Hùng.
Trương Hùng trước đó vẫn còn nở nụ cười vui vẻ, lúc này đã thay đổi biểu cảm, anh đứng thẳng lưng, đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Trương Hùng, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ngoại trừ vợ tôi ra, cô là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp”.
Lời nói của Trương Hùng đầy lễ nghi lịch lãm của phương Tây, anh chỉ nhìn cô gái tóc ngắn này một cái đã đưa ra được kết luận, đối phương chắc chắn là một người mới về nước.
Quả nhiên, cô gái tóc ngắn bị lời nói của Trương Hùng chọc cười, đưa tay khẽ bắt tay với Trương Hùng: “Anh Trương, anh thật sự rất thú vị, tôi tên là Milan, bạn thân của Thanh Hy”.
“Thường nghe Thanh Hy nhắc tới anh”, Trương Hùng chỉ khẽ nắm bốn ngón tay của cô ấy.
“Anh Trương, Thanh Hy nói anh làm nghệ thuật, hiểu biết văn hoá của các nước, quả nhiên là vậy, lễ nghi phương Tây của anh còn chuẩn hơn so với những quý tộc mà tôi đã gặp”, Milan thật lòng khen ngợi: “Mau ngồi đi, được ăn rồi”.
Milan nói xong, xoay người mang theo một làn hương thơm, đi về phía phòng bếp.
Trương Hùng và Lâm Thanh Hy ngồi trên bàn ăn, nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt cô gái, Trương Hùng giải thích: “Tôi từng được đào tạo về lĩnh vực này khi còn là bồi bàn tại nhà hàng ở nước Phiến”.
Từng đĩa thức ăn được Milan bày lên bàn, chỉ riêng hàu, Trương Hùng đã thấy hơn hai mươi loại.
“Hàu à, đã rất lâu không được ăn rồi”, Trương Hùng thầm cảm khái.
Lâm Thanh Hy ngồi ở bên cạnh Trương Hùng, nhân lúc Trương Hùng không để ý lén nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng đáng yêu.
Ngoài hàu, thức ăn mà Milan bưng lên còn có thịt bò,vịt nguyên con được tạo hình tinh xảo, kích thích cảm giác thèm ăn của người nhìn.
“Anh Trương, nghe Thanh Hy nói, anh rất am hiểu văn hoá ẩm thực nước Phiến”, sau khi bày ra cả mâm mỹ vị lên bàn, Milan ngồi đối diện Trương Hùng và Lâm Thanh Hy.
Lâm Thanh Hy nhìn chằm chằm vào cả bàn thức ăn ngon trước mặt, nếu so sánh với Milan thì nhà hàng kiểu nước Phiến kia kém hơn nhiều, văn hoá ăn uống của cô ấy cũng cao cấp hơn.
Trương Hùng cũng chỉ là một phục vụ, sao anh có thể tiếp xúc được với mấy thứ này, cô đã chuẩn bị mở lời giải vây cho Trương Hùng, nói Trương Hùng chỉ biết chút thôi, nhưng giọng nói của Trương Hùng đã vang lên trước.
“Hàu của nước Phiến rất phong phú về chủng loại, nhìn những loại hàu ở đây, hẳn là hàng tươi ngon do cô Milan đặc biệt mang