“Chúng tôi gặp nhau ở triển lãm tranh của đại sư Feierge”, Trương Hùng nhặt một con sò lên, gỡ thịt sò đặt vào chiếc đĩa trước mặt Lâm Thanh Hy, nói tiếp: “Lúc Feierge tổ chức triển lãm ở An Thị, tôi và Thanh Hy đều bị thu hút bởi bức tranh bữa sáng sớm, hơn nữa còn đưa ra những ý kiến khác nhau.
Tôi còn nhớ lúc đó Thanh Hy nói cô ấy cảm nhận được cảm giác tĩnh lặng trong bức tranh đó, những đường nét mềm mại khiến cô ấy bình yên, còn tôi ngưỡng mộ những cảm xúc thể hiện trong ánh mắt của đôi nam nữ trong tranh.
Chúng tôi quen nhau từ đó.
Mà bức tranh khu rừng xanh thẳm bên cạnh cũng là tác phẩm đẹp”.
Trong mắt Milan hiện lên vẻ bất ngờ, cô ấy nói: “Thì ra là triển lãm tranh của Feierge ở An Thị, tôi cũng rất muốn đi, nhưng không có cơ hội, nghe anh nói vậy, tôi rất ngưỡng mộ anh và Thanh Hy”.
Trương Hùng mỉm cười: “Ba tháng sau Feierge sẽ tổ chức triển lãm lần nữa, đến lúc đó có cơ hội, chúng ta cùng đi xem”.
“Được!” Milan cũng mỉm cười, gật đầu: “Ôi! Ốc nướng của tôi được rồi!”
Milan vội vàng chạy vào nhà bếp.
“Sao anh biết?” giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thanh Hy vang lên bên tai Trương Hùng, mang theo sự nghi ngờ.
“Biết gì cơ?” Trương Hùng cầm một mảnh sò.
“Sao anh biết triển lãm tranh của Feierge? Sao anh biết bức tranh bữa sáng sớm kia?” Lâm Thanh Hy rất tò mò, cô nói với Milan rằng mình và Trương Hùng quen nhau ở triển lãm tranh là vì cô cũng thích vẽ, chỉ là cô không thể đến triển lãm tranh của Feierge ở An Thị, cho nên rất tiếc nuối.
Nghe Lâm Thanh Hy hỏi vậy, Trương Hùng chỉ vào di động trong túi: “Anh vừa tra xong, tại anh sợ lộ tẩy!”
“Làm tốt lắm!” Lâm Thanh Hy giơ ngón tay cái lên với Trương Hùng.
“Ha ha, cảm ơn sếp Lâm đã khen”.
Trong bếp, Milan liếc nhìn bàn ăn, sau khi xác nhận Lâm Thanh Hy và Trương Hùng đều đang ngồi trên bàn ăn, cô ấy mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhập số gọi.
Một tay Milan cầm điện thoại, một tay che miệng, trầm giọng nói: “Lê Khả, cậu còn nhớ tấm ảnh truy nã mà chúng ta nhìn thấy trên đường nước Phiến ba năm trước không?”
“Còn nhớ”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trong trẻo, kèm theo tiếng muỗng va chạm vào chảo rán, giờ này ở nước Phiến mới đang chuẩn bị ăn bữa trưa: “Sao thế? Đột nhiên cậu hỏi cái này làm gì?”
“Mình nhìn thấy anh ta rồi! Không biết có chuyện gì nữa, anh ta đã về nước, hơn nữa còn lấy thân phận nghệ thuật gia, kết hôn với bạn thân của mình!” trên mặt Milan lộ ra sự lo lắng.
“Trời ơi!” giọng kinh ngạc từ đầu kia truyền tới: “Cậu gặp anh ta thật sao? Anh ta vẫn chưa bị hoàng gia nước Phiến bắt à? Lúc đó anh ta lừa cả công chúa hoàng gia đó! Sao cậu không mau báo cảnh sát bắt anh ta đi? Rồi vạch trần thân phận của anh ta trước mặt bạn thân của cậu nữa!”
“Mình không biết anh ta về nước kiểu gì, cũng không biết vì sao anh ta không bị bắt, mình chỉ biết bạn thân của mình bị anh ta lừa triệt để rồi! Mình chưa báo cảnh sát là vì mình không có chứng cứ, mình cũng không thể cứ thế vạch trần anh ta được, bây giờ cô bạn thân ngốc nghếch của mình đã bị anh ta lừa rồi, nếu bây giờ mình nói anh ta là tội phạm truy nã ở nước Phiến, bạn thân mình sẽ không tin mà còn khiến tên lừa đảo kia cảnh giác, đến lúc đó khó mà vạch trần bộ mặt thật của anh ta!” giọng nói của Milan tràn ngập sự tức giận và lo lắng, cô ấy vừa nói vừa lén nhìn vào trong phòng ăn.
Lâm Thanh Hy cũng đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Milan, khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn ngập vẻ hạnh phúc, xé miếng thịt vịt đưa cho Trương Hùng.
Nhìn thấy cảnh này, Milan giận đến run người, hung hăng nói vào điện thoại: “Đây là tên lừa đảo tình