“Toàn… toàn bộ?”
Ngay cả nhân vật như Diệp Thiên cũng bị dọa đến mức nói năng lắp bắp.
Hai mươi mốt căn biệt thự, giá lên tới hai trăm ba mươi triệu!
Mộ Dung Phong vẫn còn đỡ hơn một chút.
Dù sao ông ấy cũng đã từng tham gia với Mục Hàn vào việc thu mua lại Đầu tư Hoàn Cầu trị giá mười tỷ.
“Ừ, Mộ Dung Phong, không cần biết ông dùng cách gì, trong tuần này tôi phải có được sổ đỏ của tất cả các căn biệt thự”.
Mục Hàn nhìn đồng hồ, ngẫm nghĩ nói.
“Vâng!”
Mộ Dung Phong không chút do dự trả lời, trong lòng không khỏi lo lắng.
Phải biết rằng, người sống ở biệt thự trên Vân Đỉnh đều là người của các gia tộc trong thành phố Sở Dương, nhất là căn Quân Lâm Thiên Thượng, nghe nói thân phận và bối cảnh của chủ nhân nơi đó vô cùng bề thế.
Sau khi dặn dò mọi chuyện xong đã là buổi chiều.
Mục Hàn đến tầng dưới của tập đoàn Lâm Thị đón Lâm Nhã Hiên tan làm, chờ rất lâu vẫn không thấy bóng dáng của cô đâu, điện thoại cũng không gọi được.
Anh bất lực, chỉ có thể lên phòng làm việc xem thử.
Không ngờ rằng vừa vào cửa, lại nhìn thấy Lâm Phi Yến vừa bị anh dọa sợ lúc sáng.
“Ái chà! Tôi còn tưởng là ai, đây không phải là ông chủ lớn có hai mươi chiếc Phantom đến đón sao, sao nào, không lái xe đến à, sao lại lái con xe đạp điện thế kia?”
Lâm Phi Yến tức giận nói.
Tất cả những ấm ức mà cô ta phải nhận buổi sáng, cô ta đã sớm tính lên người Mục Hàn.
“Nhã Hiên đâu?”
Mục Hàn không thèm để ý đến cô ta, quay đầu hỏi một người trẻ tuổi đeo kính bên cạnh.
“Không biết!”
Người thanh niên trẻ tuổi đeo kính kia không khách khí nói, hắn cũng thuộc hàng con cháu của nhà họ Lâm, không coi trọng một tên ở rể như Mục Hàn.
“Sao nào? Tìm vợ à? Ha ha ha, nói không chừng bây giờ cô ta đang vui vẻ với gã đàn ông nào rồi cũng nên! Anh cho rằng tại sao Mộ Dung Phong lại giúp anh, còn không phải vì thích vợ anh hay sao, vậy mà anh còn đắc ý như thế!”
Lâm Phi Yến có đánh chết cũng không tin Mục Hàn có thể leo lên được “thuyền lớn” nhà Mộ Dung, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể quy về việc Mộ Dung Phong ham mê nhan sắc của Lâm Nhã Hiên.
“Cô thật sự không sợ chết đấy nhỉ!”
Mục Hàn lạnh lùng nhìn Lâm Phi Yến chằm chằm, lồng ngực giống như có một ngọn lửa đang cháy rực.
Cười nhạo anh, sỉ nhục anh, không sao cả!
Nhưng xúc phạm Lâm Nhã Hiên thì cô ta đã xúc phạm đến giới hạn trong lòng anh.
“Ồ, Lâm Nhã Hiên, tên ở rể ăn bám của mày đến đón mày tan làm này!”
Ở cửa đột nhiên truyền đến giọng nói giễu cợt, là Lâm Long đi từ ngoài trở về.
Phía sau hắn là Lâm Nhã Hiên đang xách túi lớn túi nhỏ.
“Mục Hàn, sao anh lại tới đây?”
Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Mục Hàn, cô cho rằng hôm nay anh phải đi làm chuyện gì đó với Mộ Dung Phong, không ngờ lại trở về nhanh như vậy.
Mục Hàn không trả lời mà lặng lẽ đi tới đỡ lấy vật nặng trên tay cô.
“Sao em lại làm cái này?”
Mục Hàn trầm giọng nói, anh thật không ngờ anh dùng năm trăm triệu tiền vốn để đổi lấy việc bất kỳ ai trong công ty cũng có thể ức hiếp cô.
“Không sao, cứ để anh ta la lối đi, dù sao sang thứ ba tuần sau tôi cũng chính thức trở thành người tiếp quản rồi, anh ta không vui vẻ được bao lâu nữa đâu!”
Lâm Nhã