“Cười cười cười… buồn cười chết mất! Bù đắp? Một tên phế vật vô dụng như anh, ngay cả cơm còn không đủ ăn, cần Lâm Nhã Hiên nuôi mà dựa vào cái gì để bù đắp chứ?”
Lâm Phi Yến ôm bụng cười suýt chảy cả nước mắt.
“Còn muốn tặng cả thế giới, anh tưởng mình đang quay phim Hàn à? Đúng là tên ngốc!”
Lâm Long lắc đầu chế nhạo.
Lâm Nhã Hiên nhìn Mục Hàn hồi lâu cứ như chưa hề quen anh.
Cô không ngờ người đàn ông ngày thường bảo sao nghe vậy lại dám nói bù đắp cho cô ngay trước mặt nhiều người như vậy!
“Chỉ cần anh không chịu thua kém là tôi vui rồi”.
Lâm Nhã Hiên mỉm cười, cô không mong đợi gì nhiều ở Mục Hàn, chỉ hy vọng anh có chí khí như một người đàn ông.
“Xì, tên vô dụng họ Mục, nói chuyện vô căn cứ, nghe nói sợi dây chuyền Ánh Trăng Sông Nile đang được bán đấu giá ở Hương Giang, không phải cậu muốn tặng thế giới cho Lâm Nhã Hiên sao? Tôi thấy chi bằng tặng sợi dây chuyền này trước đi!”
Ai đó trong đám người đổ thêm dầu vào lửa hét lên.
Ngay tức khắc.
Tiếng cười nhạo vang lên!
Ánh Trăng Sông Nile là sợi dây chuyền do nhà thiết kế trang sức hàng đầu thế giới Roman thiết kế suốt nửa đời người. Giá khởi điểm của phiên đấu giá ở Hương Giang là gần một tỷ!
Ở thành phố Sở Dương, thậm chí cả Sở Châu hầu như không mấy ai có thể mua được sợi dây chuyền này.
Huống gì là cái tên vô dụng Mục Hàn này?
“Chúng ta đi thôi…”
Lâm Nhã Hiên không muốn nghe thêm mấy lời này nữa bèn thấp giọng nói.
Ánh Trăng Sông Nile là sợi dây chuyền ước mơ của bao phụ nữ, cô cũng không ngoại lệ.
“Không biết người phụ nữ nào may mắn có thể đeo nó nhỉ…”
Ánh mắt Lâm Nhã Hiên tràn đầy vẻ ghen tị.
Những chi tiết này đều lọt hết vào tầm mắt Mục Hàn.
…
Sáng hôm sau, Mục Hàn nhận được cuộc gọi từ Mộ Dung Phong.
Các căn biệt thự trên Vân Đỉnh đã được thu mua thành công!
“Tổng cộng đã tốn hết bao nhiêu tiền?”
Mục Hàn hơi tò mò hỏi, không phải anh tiếc tiền chỉ là muốn xem khả năng xử lý công việc của Mộ Dung Phong.
“Điện Chủ, tổng cộng tốn hết… năm tỷ!”
Mộ Dung Phong nuốt nước bọt nói, từ khi chính thức trở thành người liên lạc giữa Mục Hàn và Điện Long Vương, ông ta thấy mình tiêu tiền như nước!
“Tốt!”
Mục Hàn hài lòng gật đầu.
Suy cho cùng người sống ở khu biệt thự Vân Đỉnh đều là người có thân phận, nên rất khó để thu mua lại!
Năm tỷ, trong vòng một ngày, hiệu suất này khá tốt!
“Mục Hàn, lát nữa ra ngoài với tôi một chút”.
Mục Hàn vừa cúp điện thoại, Lâm Nhã Hiên bước vào phòng nói với Mục Hàn.
Mấy phút sau.
“Vợ à, chúng ta ra ngoài đón ai vậy?”
Trên đường đi, Mục Hàn vừa lái xe vừa hỏi.
Vốn dĩ anh muốn lái chiếc xe đạp điện đi nhưng Lâm Nhã Hiên nói phải đón một người nên phải lái xe nhỏ đi.
“Đến sân bay đón chị họ tôi là Chu Liên và chồng chị ấy, hiếm khi bọn họ có thời gian rảnh về nước mấy ngày, phải đón tiếp đàng hoàng”.
Lâm Nhã Hiên nhìn phong cảnh ngoài cửa xe đáp.
“Chu… Chu Liên?”
Mục Hàn lè lưỡi.
Người phụ nữ này luôn tự cho mình là giỏi, trước đây rất xem thường Mục Hàn, thường chế giễu, sỉ vả anh!
Vừa nghĩ đến mấy lời lảm nhảm của cô ta, Mục Hàn