Thấy Mục Hàn tự tin như vậy, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Chồng à, em tin anh!”
Từ trước đến nay, Mục Hàn sống ở nhà họ Lâm ở Sở Dương với danh nghĩa ở rể, anh vẫn luôn thể hiện khả năng của mình ở mức bình thường nên bị mọi người trong nhà họ Lâm ở Sở Dương ghét bỏ, còn nói với bên ngoài anh là thằng ở rể vô dụng.
Nhưng Mục Hàn vẫn cứ im lặng nhẫn nhịn chưa từng lên tiếng tranh cãi.
Lâm Nhã Hiên vẫn luôn có ý nghĩ là sẽ có một ngày Mục Hàn có thể nở mày mở mặt, ngẩng cao đầu trước mặt người nhà họ Lâm ở Sở Dương với tư cách là người có thực lực mạnh nhất.
Chỉ cần Mục Hàn trở nên mạnh mẽ thì có thể trở thành người đàn ông bảo vệ được cho cô.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lâm Nhã Hiên càng cảm nhận được ở Mục Hàn có rất nhiều bí mật.
Cho nên Lâm Nhã Hiên tin chắc đến hôm đám cưới thế kỷ đó, Mục Hàn nhất định sẽ tự mình tiết lộ bí mật gì đó.
Chuyện Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên muốn tổ chức đám cưới thế kỷ cũng nhanh chóng lan truyền từ tỉnh đến Đông Hải.
Rồi lại truyền từ Đông Hải đến thủ đô.
Dù sao một đám cưới còn chưa tổ chức mà đã được gọi là “đám cưới thế kỷ” thì quả thật là mọi người phải chú ý đến.
Ngay cả nhà họ Mục ở thủ đô cũng nghe được tin tức này.
“Các người nói tôi nghe xem, Mục Hàn – nam chính của cái đám cưới thế kỷ này là đứa con của người phụ nữ đê tiện kia sinh ra, là đứa bé năm đó tôi bảo Thịnh Uy vứt bỏ kia sao?”
Nhà họ Mục ở thủ đô.
Cựu gia chủ trợn mắt nhìn đám người Mục Trường Sinh, tức giận đập bàn.
“Vâng thưa cựu gia chủ”, Mục Trường Sinh thận trọng trả lời.
“Vô dụng! Một đám vô tích sự!”, cựu gia chủ càng tức giận hơn: “Các người ai cũng là người giúp việc của nhà họ Mục ở thủ đô, thân phận địa vị cao quý, một người cũng có thể đè ép năm mươi vương tộc ở Đông Hải thế mà lại hết cách với một đứa con hoang à?”
“Cựu gia chủ, chuyện này hơi khác so với những gì ông nghĩ”, Mục Trường Sinh giải thích: “Đứa con hoang này không tầm thường chút nào, ông có biết tập đoàn Phi Long – tập đoàn lớn nhất ở tỉnh hiện nay không? Hắn chính là ông chủ đằng sau tập đoàn Phi Long!”
“Hơn nữa ngay cả năm mươi vương tộc ở Đông Hải đều nghe theo lời hắn!”
“Ồ?”, cựu gia chủ sửng sốt, hơi ngạc nhiên: “Thằng con hoang này làm được đến thế cơ à?”
“Vâng, thưa cựu gia chủ”, Mục Trường Sinh kính cẩn nói: “Tôi không dám nói dối”.
“Hừ! Cậu ta có chút bản lĩnh là làm khó được các người à?”, cựu gia chủ rất bất mãn liếc Mục Trường Sinh: “Chỉ một ông chủ đằng sau tập đoàn Phi Long, đứng đầu năm mươi vương tộc ở Đông Hải thì có đáng là gì với nhà họ Mục ở thủ đô chứ?”
“Tùy tiện phái một người trong đám gia nô, gia bộc các người thì cũng có thể xưng bá một vùng rồi”.
“Phải, cựu gia chủ nói đúng!”, lúc này một người giúp việc khác lên tiếng nịnh hót: “Con hoang thì vẫn là con hoang, hắn có chút thành tựu cũng không thể chiếm được hào quang của nhà họ Mục ở thủ đô đâu”.
“Nếu không phải trong người hắn có dòng máu của nhà họ Mục ở thủ đô thì hắn chẳng là cái thá gì cả”.
“Tôi phải nói là cái loại con hoang này tồn tại trên đời chỉ làm dơ bẩn dòng máu thuần khiết cao quý của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta thôi!”, lại thêm một tên nói hùa theo: “Chỉ là một thằng con hoang mà dám tổ chức đám cưới thế kỷ gì chứ, truyền đi khắp nơi ai cũng biết, hắn xem như nhà họ Mục ở thủ đô không tồn tại à?”
Từ trên xuống dưới nhà họ Mục ở thủ đô đều cảm thấy bất mãn với điều này.
Lúc này, ở một căn biệt thự ở vùng ngoại ô thủ đô.
Đây từng là nơi ở của vương gia.
Nhưng bây giờ là nhà riêng của Mục Thịnh Uy – gia chủ nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong căn phòng sách mang phong cách cổ xưa, Mục Thịnh Uy mặc một bộ đồ thời Đường, cầm cây bút lông múa bút thành văn trên tờ giấy được trải trên bàn.
Căn phòng sách này cũng vô cùng xa hoa.
Mỗi một món đồ gốm bày trí trong phòng