Mục Thịnh Uy nghĩ rằng năm đó đã xử lý xong chuyện này rồi.
Hơn nữa sẽ không để lại bất kì hậu họa gì về sau.
“Có vấn đề gì sao?”, Phụng Cầu Hoàng không khỏi trợn mắt, không vui nói: “Vấn đề rất lớn đấy!”
“Năm xưa trước khi ông lấy tôi, chẳng phải đã nói rõ ràng là mụ đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đã bị giam lỏng trong một thị trấn của Tân Hải - nơi khỉ ho cò gáy rồi sao?”
“Đúng thế, tôi đã nói như vậy”, Mục Thịnh Uy mờ mịt gật đầu: “Mặc dù chỉ là giam lỏng, nhưng tôi đã bảo Mục Trường Sinh phụ trách trông coi”.
“Có Mục Trường Sinh, đừng nói là Sở Vân Lệ, mà ngay cả một con ruồi cũng đừng hòng bay ra bay vào”.
“Huống hồ, tôi rất hiểu Sở Vân Lệ, không có mệnh lệnh của nhà họ Mục ở thủ đô, thì bà ta tuyệt đối không dám rời Tân Hải nửa bước!”
“Ông đấy, đúng là bị người ta che mắt, chẳng biết cái quái gì”, Phụng Cầu Hoàng nói: “Chẳng phải ông đã để lại một linh vị ở chỗ Sở Vân Lệ bị giam lỏng sao, bây giờ tôi nói cho ông biết, linh vị đã bị phá hủy mất rồi”.
“Hơn nữa, Sở Vân Lệ đã rời khỏi Tân Hải!”
“Cái gì?”, nghe thấy Phụng Cầu Hoàng nói vậy, Mục Thịnh Uy hết sức kinh ngạc: “Chuyện này...!sao có thể chứ?”
“Sở Vân Lệ tuyệt đối không có gan lớn như vậy?”
Đừng nói Sở Vân Lệ, kể cả người khác chỉ cần nghe thấy có liên quan tới nhà họ Mục ở thủ đô thì đều tránh thật xa vì sợ tai bay vạ gió.
“Sở Vân Lệ đúng là không có gan lớn ấy, nhưng có một người...”, Phụng Cầu Hoàng nói.
“Bà nói đi...”, Mục Thịnh Uy liền nghĩ ngay tới một người, đột nhiên khuôn mặt run sợ: “Là thằng con hoang đó làm sao?”
“Ngoài thằng đó thì còn ai dám nữa đây?”, Phụng Cầu Hoàng bĩu môi nói.
Bà ta càng nói càng không hài lòng: “Thịnh Uy, năm xưa ông nói thằng con hoang này đã bị giải quyết rồi đúng không? Nhưng giờ nó lại xuất hiện, không chỉ sống rất tốt mà còn tới Tân Hải đập vỡ linh vị, còn đón mụ đàn bà đê tiện Sở Vân Lệ đi nữa!”
“Ông có biết, điều này có ý nghĩa gì với chúng ta không?”
Mục Thịnh Uy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.
Nhà họ Mục sắp diễn ra buổi lễ nhận chức gia chủ chính thức, mà Mục Hàn lại xuất hiện, Sở Vân Lệ cũng đã chạy trốn, một khi việc của hai mẹ con nhà này truyền tới nhà họ Mục ở thủ đô thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến lễ kế vị của ông ta.
Ngày trước truy sát Mục Hàn thất bại, Mục Thịnh Uy đã có tính toán.
Nếu không thì cũng không phái nhiều người đi đối phó Mục Hàn như vậy.
Thậm chí em gái ông ta là Mục Vãn Trang cũng thất bại trong tay Mục Hàn.
Nhưng chuyện này Mục Thịnh Uy vẫn không nói cho Phụng Cầu Hoàng biết.
Vì Mục Thịnh Uy cảm thấy vài gia nô, gia bộc trướng tay mình đều có thể trấn áp được cả năm mươi vương tộc của Đông Hải, đối phó với một thằng con hoang đương nhiên sẽ không thành vấn đề.
Nên ông ta cũng không quan tâm tới chuyện bên phía Mục Hàn nữa.
Không ngờ tới ngay trước buổi lễ nhậm chức gia chủ của mình, Mục Hàn và Sở Vân Lệ lại ngoi lên từ dưới nước.
“Thịnh Uy, ông nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”, Phụng Cầu Hoàng chất vấn: “Năm đó ông đã nói thằng con hoang này chết rồi, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì nữa cơ mà?”
“Chẳng lẽ nó có thể sống lại hay sao?”
Mục Thịnh Uy cũng bất ngờ phát hiện, lâu lắm không gặp gia nô Mục Bá Đạo và Mục Trường Sinh.
Mục Thịnh Uy vội đi liên lạc với hai người họ.
Chỉ có Mục Trường Sinh nghe máy.
Sau khi nghe tin Mục Bá Đạo chết trong tay Mục Hàn, Mục Trường Sinh cũng đã bị chém đứt hai tay, Mục Thịnh Uy liền chấn động không thôi.
“Sao có thể như thế chứ?”, Mục Thịnh Uy không khỏi hốt hoảng: “Chỉ là một thằng con hoang, hai người có thể đơn độc áp chế được cả năm mươi vương tộc của Đông Hải mà đều thất bại dưới tay nó sao?”
“Tôi nghĩ ra rồi, nhất