Vì chỉ còn một ngày nữa là đám cưới diễn ra, nên rất nhiều khách mời từ nơi xa đã lần lượt đến tỉnh.
Đương nhiên cũng có một vài người không thể tới tham dự vì nhiều nguyên nhân khác nhau, nên đã gọi điện chúc mừng Mục Hàn.
Ví dụ như đạo trưởng Cửu Dương ở thủ đô xa xôi, gần đây đang làm nhiệm vụ chữa trị cho lãnh đạo cấp cao của nước nhà nên không thể đích thân tới tỉnh.
Nhưng đạo trưởng Cửu Dương bận trăm công nghìn việc vẫn gọi video tới cho Mục Hàn.
“Chúc mừng cậu, đại thống soái!”, đạo trưởng Cửu Dương tinh thần phơi phới, cười rạng rỡ nói: “Đợi lâu như vậy cuối cùng đã tu thành chín quả rồi!”
“Ông già tôi e là không thể đích thân tới dự đám cưới của cậu được”.
“Không sao đâu, đạo trưởng”, Mục Hàn cười nói: “Đến lúc đó tôi sẽ bảo thợ nhiếp ảnh ghi lại quá trình diễn ra đám cưới, khi nào cụ rảnh có thể xem lại”.
“Đợi xong việc ở đây, tôi sẽ đích thân tới thủ đô chào hỏi cụ!”
“Vậy thì tốt quá”, đạo trưởng Cửu Dương mỉm cười đáp: “Tới lúc đó tôi và cậu có thể thoải mái uống với nhau vài ly”.
“Nhất định rồi”, Mục Hàn gật đầu.
Ngoài đạo trưởng Cửu Dương, còn có rất nhiều người khác cũng gọi điện thoại tới chúc mừng.
Ngày này, điện thoại của Mục Hàn đổ chuông liên tục.
Thấy Mục Hàn có quan hệ rộng rãi như vậy, Lâm Nhã Hiên cảm thấy rất yên tâm.
Điều này đã chứng tỏ các mối quan hệ xã hội của Mục Hàn rất tốt.
Mà nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc thấy vậy lại khịt mũi khinh thường.
Dù sao trong mắt bọn họ, Mục Hàn kết bạn nhiều nhưng đều là những kẻ tầm thường.
Điều làm Mục Hàn bất ngờ nhất là anh nhận được điện thoại của Lâm Thù Nhi.
Sau khi Lâm Thù Nhi tỏ tình với Mục Hàn lần trước, mối quan hệ giữa ba người rơi vào tình cảnh hơi khó xử.
May mà Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi đỗ vào trường Đại học Đông Hải, nên đã tới Đông Hải học tập.
Thực ra, Mục Hàn biết, Lâm Thù Nhi làm vậy là vì tránh gặp anh và Lâm Nhã Hiên.
Mặc dù cô ta là em ruột của Lâm Nhã Hiên, chị gái tổ chức đám cưới là chuyện lớn, Lâm Thù Nhi cũng nên quay về tham dự, nhưng mối quan hệ giữa ba người quá tế nhị.
Lâm Thù Nhi thật sự rơi vào hoàn cảnh không về không được mà về cũng không xong.
Cho nên, dứt khoát cứ ở bên ngoài không về dự đám cưới của chị gái nữa.
Dù sao chuyện đám cưới cũng không cần cô ta phải chuẩn bị gì.
“Anh rể, chúc mừng anh”, Lâm Thù Nhi ha ha cười nói: “Cuối cùng cũng được ôm vợ về nhà”.
“Nghịch ngợm!”, Mục Hàn trợn mắt nói: “Sao có thể trêu đùa anh rể của em như vậy chứ”.
“Anh và chị em lấy nhau lâu rồi, lần này làm đám cưới bù thôi, không thể để chị em phải hối tiếc”.
“Anh rể đối xử với chị em thật tốt”, Lâm Thù Nhi tỏ vẻ ghen tị, cô ta sợ nếu cứ nói chuyện với Mục Hàn tiếp thì không kiềm chế được cảm xúc, vì vậy liền nói: “Anh rể, em đưa điện thoại cho Doãn Nhi, để Doãn Nhi nói chuyện với anh”.
“Doãn Nhi cũng ở đó sao”, Mục Hàn cười nói.
“Chào anh rể!”, lúc này, Tư Đồ Doãn Nhi nghiêng đầu qua, nở nụ cười ngọt ngào nheo mắt nói: “Chúc anh và chị kết hôn vui vẻ!”
“Ối trời”, Tư Đồ Doãn Nhi nghi ngờ nhìn sang Lâm Thù Nhi bên cạnh: “Thù Nhi, sao cậu lại khóc?”
Mục Hàn vừa nghe vậy liền vội vàng hỏi: “Sao thế, Thù Nhi, em không sao chứ?”
“Cậu mới khóc ấy”, Lâm Thù Nhi xì một tiếng, không vui nói: “Trong mắt mình có hạt cát, được chưa hả?”
“Thật sao?”, Tư Đồ Doãn Nhi chớp mắt hỏi.
“Thật”, Lâm Doãn Nhi đã lau sạch nước mắt nói.
Mục Hàn lại hỏi hai cô gái về chuyện học hành.
Sau khi biết hai người họ