“Đúng vậy”, mặt Ngô Tâm Ưu cũng lộ ra vẻ thương tiếc: “Cô gái tốt như Nhã Hiên, gả cho một đống phân trâu như Mục Hàn đúng là quá đáng tiếc”.
“Tôi nói này, bây giờ hai bà nói những lời này thì có ích gì chứ?”, Tần Nam nói: “Đám cưới đã bắt đầu rồi, gạo đã nấu thành cơm mất rồi”.
“Tôi cảm thấy, hy vọng duy nhất của chúng ta bây giờ là bất ngờ của tên nhóc Mục Hàn sẽ không khiến chúng ta thất vọng!”
“Bỏ đi ạ”, Tần Lệ bày ra bộ dạng khinh miệt: “Thằng nhóc Mục Hàn này có tài cán gì, chẳng lẽ người làm mẹ vợ như con còn không hiểu nữa sao”.
“Con khuyên mọi người đừng ôm quá nhiều kỳ vọng với Mục Hàn.
Kỳ vọng càng cao, thất vọng càng lớn đấy”.
Vừa nghe Tần Lệ nói như vậy, sắc mặt của người nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc cũng không khỏi trở nên u ám.
Bọn họ cảm thấy hôm nay rất có khả năng bị Mục Hàn lừa gạt.
Ở một diễn biến khác.
Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đang mặc đồ cưới ở hai phòng riêng biệt.
Trong đám cưới thế kỷ của hai người, Mục Hàn không chọn sơ mi vest và váy cưới màu trắng phong cách phương Tây.
Mà anh mặc bộ lễ phục phong cách Hoa Hạ cổ điển, tràn đầy bầu không khí vui vẻ hân hoan.
“Đại ca, bộ đồ hôm nay của anh thật đẹp!”, Hoàng Điểu trêu chọc: “Là chú rể, anh sẽ là người tỏa sáng nhất trên sân khấu!”
“Nếu đại ca mặc bộ này, sẽ càng lấp lánh hơn”, lúc này, Chúc Long giơ tay chỉ vào một bộ quân phục trải trên giường.
Đây không phải là một bộ quân phục bình thường.
Mà là quân phục đại thống soái có đính sáu ngôi sao trên vai.
Theo cấp bậc quân hàm của Hoa Hạ, thiếu tướng là một sao, trung tướng là hai sao, thượng tướng là ba sao, đại tướng là bốn sao, nguyên soái là năm sao.
Chỉ có đại thống soái, mới là sáu sao.
Từ khi Hoa Hạ thành lập đến nay chỉ có duy nhất một bộ quân phục đại thống soái.
Đến lúc đó, Mục Hàn sẽ thay bộ quân phục đại thống soái này ở giữa quá trình diễn ra lễ cưới, tiết lộ thân phận thật sự của mình cho tất cả mọi người.
Anh chính là đại thống soái của nước Hoa Hạ!
Đương nhiên, Mục Hàn còn có một thân phận cấp bậc cao hơn, đó là điện chủ của Điện Long Vương.
Với tư cách là tổ chức nắm giữ một nửa tài sản và quyền lực trên thế giới, sự tồn tại của Điện Long Vương là thứ người bình thường không cách nào sánh được.
Thậm chí bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến.
Chỉ dựa vào một thân phận đại thống soái của Hoa Hạ, cũng đủ để chấn động toàn sân khấu.
“Đương nhiên”, Hoàng Điểu gật đầu nói: “Theo trình tự lễ cưới, lúc lễ cưới diễn ra được một nửa, chúng ta sẽ làm theo yêu cầu của đại ca, nhắc đại ca thay bộ quân phục đại thống soái này”.
“Khiến cả thế giới đều biết, đại ca không phải là đồ vô dụng trong mắt bọn họ, mà lại đại thống soái đứng đầu cả nước!”
Lúc Mục Hàn thay lễ phục xong, Lâm Nhã Hiên cũng đã mặc xong.
Một bộ váy đỏ ôm sát cơ thể, cộng thêm phong cách trang điểm cổ điển Hoa Hạ mà thợ trang điểm đặc biệt thiết kế cho Lâm Nhã Hiên, quả thật khiến Lâm Nhã Hiên xinh đẹp rực rỡ, giống như cô gái bước ra từ trong tranh.
Đây là lần đầu tiên đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần nhìn thấy Lâm Nhã Hiên xinh đẹp động lòng người như thế.
“Thật không ngờ, con bé Nhã Hiên này lại xinh đẹp đến vậy.
Dù là công chúa thời xưa cũng không có khí phách này!”, bà cụ Lâm nói với tâm trạng kích động: “Để một người đẹp như vậy gả cho Mục Hàn, đúng là hối hận chết tôi rồi!”
“Mục Hàn hoàn toàn không xứng với Nhã Hiên”, Tần Lệ cũng nói: “Mẹ à, mẹ nhìn kìa, đám họ hàng bạn bè bên nhà trai, đều là loại người gì vậy chứ?”
“Ngoài Ngô Giang Hào đến từ nhà họ Ngô ở thủ đô, thân phận địa vị cũng tạm, còn những người khác quả thật chẳng ra làm sao cả!”
“Đúng vậy!”, Lâm Lợi Cương gật