Bọn họ nóng lòng muốn được biết đáp án.
Dù gì, nếu Mục Hàn thật sự là thành viên của nhà họ Mục ở thủ đô, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc sẽ được thơm lây, một người làm quan cả họ được nhờ.
Có quan hệ với thế gia số một Hoa Hạ, thử hỏi cả tỉnh thậm chí là cả Hoa Hạ, ai dám coi thường nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc nữa đây?
Nhìn thấy ánh mắt vô cùng sốt ruột của mọi người, Mục Sảng càng trở nên hống hách hơn.
Quả nhiên đều là một đám người mưu mô, muốn dựa vào quan hệ để được thăng quan tiến chức.
“Ha ha! Xin lỗi nhé, để mấy người phải thất vọng rồi”, Mục Sảng nói với vẻ giễu cợt: “Mục Hàn không phải người nhà họ Mục ở thủ đô, hoặc có thể nói rằng cậu ta không có tư cách để trở thành người nhà họ Mục ở thủ đô”.
Nghe Mục Sảng nói như vậy, sắc mặt của mấy người Lâm Lợi Cương bỗng trở nên u ám.
Mục Hàn không phải người nhà họ Mục ở thủ đô sao?
Cũng có thể nói rằng toan tính của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc đổ bể cả rồi.
Thế nhưng Lâm Lợi Cương vẫn không cam tâm, lại hỏi: “Cậu chủ Mục, mặc dù Mục Hàn không phải người nhà họ Mục ở thủ đô, nhưng chuyện cậu đến tham dự đám cưới của nó cũng đủ để nói lên rằng quan hệ giữa cậu và nó không hề tầm thường”.
“Hai người là… bạn bè sao?”
“Bạn bè?”, Mục Sảng khẽ hừ một tiếng, lộ ra biểu cảm thú vị: “Ha ha, ông nghĩ rằng tôi và Mục Hàn có thể trở thành bạn bè sao?”
Lâm Lợi Cương liền ngơ ngác.
Bầu không khí của đám cưới bỗng chốc trở nên kỳ dị.
Những vị khách này dù có ngốc hơn đi nữa thì cũng có thể nhìn ra rõ ràng Mục Sảng đến để gây chuyện.
Lúc này, mấy người Mục Hàn đã thay xong trang phục quay trở lại hội trường đám cưới.
Nhìn thấy Mục Sảng đứng trên sân khấu, còn muốn làm ầm ĩ trước mặt mọi người, Mục Hàn lạnh lùng nói lớn: “Mục Sảng, ai cho anh dũng khí để anh đến tỉnh vậy? Còn dám xuất hiện tại hội trường buổi đám cưới của tôi?”
Tiếng hét này của Mục Hàn giống như lời giác ngộ của Phật, truyền tới bên tai Mục Sảng.
Mục Sảng không tự chủ được mà đưa mắt nhìn về phía Mục Hàn.
Mục Sảng thấy rất rõ cặp mắt ngập tràn lửa giận của Mục Hàn đang nhìn thẳng vào hắn.
Mục Sảng cũng nhìn Mục Hàn chằm chằm.
Sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên hai anh em họ nhìn nhau như thế.
Những ngày tháng tại nhà họ Mục ở thủ đô khi trước, Mục Hàn không hề được đón tiếp, vậy nên căn bản anh không hề có cơ hội để nhìn thẳng vào mắt Mục Sảng.
Bầu không khí tại hội trường chợt sặc mùi sát khí.
Tất cả mọi người đều nín thở, không dám cử động dù chỉ một chút.
Hội trường đám cưới yên tĩnh tới mức ngay cả âm thanh của một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Mục Hàn và Mục Sảng cứ thế nhìn nhau cả một phút.
Có điều, tên vệ sĩ thân cận Mục Nam Thiên bên cạnh Mục Sảng lại không thể đứng yên được nữa.
“Dám nhìn cậu chủ Sảng bằng ánh mắt này sao? Rõ ràng là muốn chết!”, Mục Nam Thiên giơ tay lên ra lệnh: “Xông lên cho tôi!”
Mấy nghìn tên vệ sĩ sau lưng Mục Sảng cùng đồng loạt chuyển động.
Dù sao, ở nhà họ Mục ở thủ đô, địa vị của Mục Sảng tôn quý chỉ sau gia chủ Mục Thịnh Uy.
Lúc Mục Sảng ở thủ đô, không cần biết là ai, dù là những gia chủ của gia tộc khác cũng không thể nhìn Mục Sảng bằng ánh mắt từ trên cao trông xuống như vậy.
Nếu không thì nhất định sẽ bị nhà họ Mục ở thủ đô trả thù kịch liệt.
Trong mắt nhà họ Mục ở thủ đô, địa vị của Mục Sảng ngang hàng với gia chủ của các thế gia khác.
Càng không cần phải nói đến Mục Hàn.
“Dừng