"Loại người như mày quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình, học được chút bản lĩnh lại tưởng rằng mình vô địch thiên hạ”.
"Tao khuyên mày nên đọc nhiều sách và đi ra ngoài nhiều hơn, hỏi nhiều người thử xem, Mục Sảng tao có phải là người mà mày có thể chọc vào được hay không? Nếu chọc giận tao thì mày sẽ có hậu quả gì?”
Mục Sảng dõng dạc nói liền một mạch.
Mỗi một câu nói đều đầy ý mỉa mai, châm biếm.
Nếu đổi thành một người bình thường thì đã sớm bị chọc giận bởi những lời chê bai xúc phạm của Mục Sảng.
Đặc biệt là khi Mục Sảng nói những câu này, hắn còn nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt khinh miệt.
“Anh muốn chết hả?”, Mục Hàn siết chặt nắm đấm.
Một luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ khắp người anh.
Là mẹ ruột của Mục Hàn, Sở Vân Lệ ngay lập tức cảm nhận được sát khí ngút trời trên cơ thể của Mục Hàn.
Sở Vân Lệ vội vàng đứng trước mặt Mục Hàn, khuyên nhủ: "Con à, tuyệt đối đừng làm vậy!"
"Cậu ta nói đúng, quả thực cậu ta là người mà chúng ta không thể chọc vào nổi!"
Sở Vân Lệ sợ Mục Hàn kích động dẫn đến xung đột với Mục Sảng.
Theo Sở Vân Lệ thấy, Mục Hàn không có đủ thực lực để đấu với Mục Sảng.
Khó khăn lắm bà ấy mới đoàn tụ với Mục Hàn, bà ấy không muốn xảy ra bất kỳ biến cố nào nữa.
Thậm chí Sở Vân Lệ đã nghĩ rằng, cùng lắm thì lát nữa cầu xin Mục Sảng, cho dù phải quỳ xuống trước mặt Mục Sảng cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu ta tha cho Mục Hàn là được.
“Bà là Sở Vân Lệ đúng không?”, lúc này, ánh mắt của Mục Sảng chuyển sang nhìn Sở Vân Lệ.
Mặc dù Sở Vân Lệ nhận ra Mục Sảng, nhưng Mục Sảng chưa bao giờ gặp Sở Vân Lệ.
Suy cho cùng, khi Mục Sảng vừa được sinh ra, Sở Vân Lệ đã bị nhà họ Mục ở thủ đô giam lỏng tại thị trấn Tân Hải.
Gần ba mươi năm không ra khỏi đó.
Sở Vân Lệ gật đầu nói: "Vâng, cậu chủ Sảng, tôi là Sở Vân Lệ”.
“Nói một câu thật lòng, Sở Vân Lệ, bộ dạng này của bà đúng là chẳng ra làm sao cả”, khóe miệng Mục Sảng hơi nhếch lên, nở nụ cười khẩy: “Tôi thật sự không hiểu, với dáng vẻ này của bà thì năm đó sao có thể mê hoặc được bố của tôi nhỉ?”
"Bố tôi phong độ ngời ngời, anh tài tuấn kiệt, sao có thể thích bà được chứ?”
Sở Vân Lệ hơi sững sờ.
Không đợi Sở Vân Lệ lên tiếng, Mục Sảng lại nói tiếp: "Khả năng duy nhất là loại đàn bà như bà vì muốn mê hoặc dụ dỗ bố tôi nên đã dùng trăm phương nghìn kế, thử đủ mọi cách, cuối cùng đã thành công”.
"Điều này đủ để chứng minh, năm đó bà không phải là một người phụ nữ đơn giản”.
Mục Sảng vừa dứt lời, lập tức nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Mục Hàn.
Mục Sảng thậm chí có thể cảm thấy không khí xung quanh đang dần trở lạnh.
Cứ như thể bây giờ hắn đang ở Nam Cực.
Không chỉ Mục Sảng mà những vị khách có mặt ở đó đều có cảm nhận như vậy.
Đây chính là sự thể hiện của ý thức cường giả cấp bậc như Mục Hàn.
Anh có thể điều khiển sự thay đổi nhiệt độ xung quanh bằng cảm xúc của mình.
Như vậy có thể thấy, Mục Hàn đã tức giận đến mức nào khi nghe Mục Sảng nói những lời này.
Ngay cả nhiệt độ của không khí cũng giảm xuống cùng với cơn giận của Mục Hàn.
Trước mặt Mục Hàn mà Mục Sảng lại sỉ nhục mẹ ruột của anh như vậy.
Mục Hàn sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Khoảnh khắc này, trong mắt của Mục Hàn, Mục Sảng đã trở thành một người chết.
"Sao vậy? Mày nổi giận rồi à?", dưới cái lạnh âm độ, Mục Sảng vô thức run rẩy, sau đó khóe miệng hắn hơi nhếch lên: "Hay là mày nghĩ tao nói sai?"
"Không, không, không! Tao không nghĩ tao đã nói sai điều gì”.
"Năm đó, bố tao là người thừa kế đầu tiên được thế gia hàng đầu Hoa Hạ công nhận, tiền đồ rộng mở.
Muốn tìm loại đàn bà cao quý thế nào mà chẳng có chứ? Với thân phận của mẹ mày mà muốn gả vào nhà họ Mục ở thủ đô, đúng là mơ mộng viển vông”.
"Tuy nhiên, mẹ của mày không cam tâm để vụt mất đi cơ hội, nên cuối cùng bà ta