“Tôi… là tôi!”
Lâm Nhã Hiên rất căng thẳng, lại bị giọng nói vang lên đột ngột làm giật mình, vội đáp.
Ngước mắt lên nhìn chỉ thấy một cô gái trẻ mặc đồng phục đang mỉm cười với cô.
“Chào cô! Khách quý, mời đi theo tôi, tổng giám đốc công ty chúng tôi đang đợi cô ở văn phòng!”
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương, cô gái trẻ tỏ ra rất thận trọng cứ như đang tiếp đãi một nhân vật tên tuổi nào đó!
Cô ấy là nhân viên lễ tân mới đi làm ngày hôm nay, tổng giám đốc đích thân giao cho cô ấy nhiệm vụ phải đứng trước cửa để đón một người phụ nữ tên là Lâm Nhã Hiên, không được để xảy ra sơ suất!
“Ồ, được!”
Lâm Nhã Hiên ngơ ngác dường như đầu óc của cô bây giờ không đủ để hiểu rõ mọi chuyện.
Khách quý sao?
Đường đường là tổng giám đốc của Đầu tư Hoàn Cầu mà lại đợi mình ư?
Sao cứ có cảm giác như đang nằm mơ vậy?
Một lát sau.
Lâm Nhã Hiên đến văn phòng của Vương Tuyết.
“Chào cô Lâm! Tôi là Vương Tuyết, tổng giám đốc Đầu tư Hoàn Cầu, đợi đã lâu!”
Vừa thấy Lâm Nhã Hiên, Vương Tuyết vội vã đi đến chào hỏi, trong lòng thầm nhủ không hổ là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhất Sở Dương!
“Chào tổng giám đốc Vương!”
Lâm Nhã Hiên cũng khá ngạc nhiên, không ngờ tổng giám đốc Đầu tư Hoàn Cầu lại vừa trẻ vừa đẹp đến vậy!
Sau một hồi chào hỏi, chẳng mấy chốc cuộc nói chuyện đi vào vấn đề chính.
“Tổng giám đốc Vương, thật ra lần này tôi đến công ty của cô là vì tập đoàn Lâm Thị…”
Lâm Nhã Hiên ngồi thẳng người lại, hơi căng thẳng bắt đầu giới thiệu.
“Cô Lâm, tôi nghĩ… không cần lãng phí thời gian bàn chuyện này nữa!”
Vương Tuyết xua tay cắt lời Lâm Nhã Hiên.
“Cái… cái gì?”
Lâm Nhã Hiên không dám tin vào tai của mình.
Từ lúc bước vào cửa công ty này đến bây giờ, những lời Vương Tuyết nói cứ như có ý lấy lòng mình vậy.
Sao vừa nói đến vấn đề quan trọng lại từ chối thẳng thừng thế này!
Rốt cuộc là có ẩn ý gì đây?
“Ý của tôi là Đầu tư Hoàn Cầu sẽ không đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị! Vì số tiền bỏ ra này tính thế nào cũng đều là vụ làm ăn thua lỗ!”
Vương Tuyết cười nhạt giải thích.
“À à, tôi hiểu”.
“Vậy tôi… đi trước đây, không làm phiền cô nữa!”
Lâm Nhã Hiên hết hy vọng, bất lực định đứng dậy rời đi.
Xem ra vừa nãy Vương Tuyết nhiệt tình tiếp đón chẳng qua là giữ thể diện cho mình, đưa đẩy cho xong chuyện mà thôi.
“Khoan đã, cô Lâm, tôi nghĩ cô hiểu lầm ý của tôi rồi”.
Thấy Lâm Nhã Hiên sắp đi ra khỏi văn phòng, Vương Tuyết vội đứng dậy ngăn lại, sau lưng vả cả mồ hôi lạnh.
Nếu Lâm Nhã Hiên bước ra khỏi đây, cô ấy không hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao thì e rằng bản thân cô cũng mất luôn cái chức tổng giám đốc này mất!
“Tôi nói rõ lại cho cô, Đầu tư Hoàn Cầu sẽ không đầu tư bất kỳ số tiền nào cho tập đoàn Lâm Thị nhưng có thể đầu tư cho cô!”
Vương Tuyết sợ cô lại hiểu lầm bèn nói một hơi.
“Đầu tư cho tôi?”
Lâm Nhã Hiên trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đúng vậy! Đầu tư Hoàn Cầu quyết định đầu tư năm trăm triệu cho cô! Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng đây, chỉ cần cô