Lúc này, chữ Mục trên bản hợp đồng khắc sâu vào tâm trí cô.
Họ Mục!
Không đầu tư vào tập đoàn Lâm Thị, chỉ muốn đầu tư cho mình!
Vung tay một cái là năm trăm triệu!
Chẳng lẽ là… Mục Hàn?
Ngoài anh ta ra, còn ai có đối xử với mình như vậy nữa chứ?
Nhớ lại lúc Mục Hàn một mực bảo cô chấp nhận ván cược này, sau đó cực kì tự tin dẫn cô đến Đầu tư Hoàn Cầu!
Mọi chuyện dường như được anh kiểm soát trong tầm tay!
Càng nghĩ tim Lâm Nhã Hiên đập càng nhanh như sắp nhảy ra ngoài!
“Đúng vậy! Ông chủ của chúng tôi là người nhà họ Mục ở thủ đô!”
“Cô Lâm, mong cô giữ bí mật này, ông chủ của chúng tôi không muốn tiết lộ thân phận”.
Vương Tuyết không ngờ Lâm Nhã Hiên bỗng dưng hỏi như vậy, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng sau đó bình tĩnh trả lời.
Còn nhà họ Mục ở thủ đô chỉ là cái vỏ bọc để xóa tan nghi ngờ của Lâm Nhã Hiên.
“Thủ đô? Quả nhiên do mình nghĩ nhiều quá”.
Lâm Nhã Hiên cười tự giễu.
Cậu chủ trong các gia tộc lớn ở thủ đô sẽ đi ở rể, chịu nhục nhã ba năm ở nhà họ Lâm nhỏ bé sao?
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhã Hiên đã hoàn toàn phủ nhận suy đoán hoang đường lúc nãy!
Một lát sau.
“Vợ à, mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
Mục Hàn lái xe chở Lâm Nhã Hiên về nhà.
“Ừ! Hợp đồng đã ký rồi”.
Lâm Nhã Hiên giơ bản hợp đồng lên và cười nói, thương lượng được một khoản đầu tư, tâm trạng cô nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Ha ha! Vợ giỏi thật! Cuộc họp ngày mai nhớ dẫn anh theo, anh phải tận mắt thấy sau khi thua cược Lâm Long sẽ khóc thế nào!”
Mục Hàn nói.
“Ừ! Đúng rồi Mục Hàn, anh có biết… nhà họ Mục ở thủ đô không?”
Lâm Nhã Hiên cắn môi không kiềm được hỏi.
“Anh không rõ”.
Mục Hàn lắc đầu nhưng nụ cười dần biến mất.
Đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo!
“À… dù thế nào thì cũng… cảm ơn!”
Lâm Nhã Hiên nhìn bóng lưng Mục Hàn, khẽ nói.
Cô biết dù Mục Hàn không phải là ông chủ của Đầu tư Hoàn Cầu nhưng không có anh thì cô cũng không thể kiếm được khoản đầu tư năm trăm triệu này!
“Ha ha, em là vợ của anh mà! Chuyện này là lẽ đương nhiên!”
“Hơn nữa, em làm gia chủ rồi thì anh lại càng dễ ăn bám em hơn”.
Mục Hàn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, nửa thật nửa đùa nói.
Lâm Nhã Hiên cũng cạn lời.
…
Nửa đêm, trong một phòng khách sạn sang trọng nào đó.
“Sao vậy? Có phải đứa con gái bị bỏ rơi kia đi khắp nơi tìm ngân hàng không?”
Lâm Long lắc ly rượu trong tay cười khẩy nói.
Vừa nghĩ đến bộ dạng Lâm Nhã Hiên bị người ta chê cười không ai đồng ý giúp đỡ, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
“Ồ… không có!”
“Cô ta đến Đầu tư Hoàn Cầu, nửa tiếng sau đã ra khỏi đó!”
Tên đàn em cung kính đáp, hôm nay hắn theo dõi Lâm Nhã Hiên cả một ngày.
“Đầu tư Hoàn Cầu? Cô ta đi với ai?”
Lý Phi Dương ngồi bên cạnh hiếu kỳ hỏi.
Tổng giám đốc Đầu tư Hoàn Cầu Long Văn Thiên là cậu