Diệp Chính Đạo vừa được thăng lên hạng hai trong danh sách TOP cậu chủ ở thủ đô.
Có Diệp Chính Đạo ra mặt, Mục Hàn muốn không đồng ý cũng không được.
Công thêm chuyện Dương Yêu Nguyệt bị liên lụy bởi hôn ước từ bé bao nhiêu năm nay, khiến Diệp Chính Đạo đã ôm một bụng tức từ lâu.
Nhưng không ai dám trút giận lên người Mục Thịnh Uy.
Đó là gia chủ của thế gia hạng nhất Hoa Hạ!
Ai dám nói gì ông ta chứ?
“Đúng vậy!”, Diệp Chính Đạo nói: “Gia chủ Dương, chú Dương, hai người đều là trưởng bối, đích thân đến tỉnh cùng Yêu Nguyệt thì thật sự không thích hợp lắm”.
“Đợi sau khi cháu và Yêu Nguyệt đến tỉnh, tìm thằng con hoang kia hủy bỏ hôn ước xong, cháu sẽ lập tức cùng bố mẹ đến nhà họ Dương để bàn chuyện hôn sự với gia chủ Dương và chú Dương!”
“Cháu nhất định sẽ khiến Yêu Nguyệt hạnh phúc cả đời!”
Nghe Diệp Chính Đạo nói vậy, mặt Dương Yêu Nguyệt đỏ bừng lên.
Trông càng xinh đẹp động lòng người.
Bỗng khiến Diệp Chính Đạo nhìn đến si mê.
“Cậu chủ Diệp, chú rất thích cháu”, Dương Dương đưa tay ra vỗ lên vai Diệp Chính Đạo, tỏ vẻ rất trìu mến: “Chuyện không thể chậm trễ, Chính Đạo, Yêu Nguyệt, hai đứa xuất phát luôn đi”.
“Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt cho các con”.
“Vâng thưa chú Dương”, Diệp Chính Đạo đáp.
Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt lập tức đáp chuyến bay đến tỉnh.
Lúc này.
Ở tỉnh.
Mục Hàn vẫn chưa biết Diệp Chính Đạo và Dương Yêu Nguyệt đang đến.
Mục Hàn vẫn ở trong biệt thự như thường lệ, ăn trưa với Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên.
Bụng Lâm Nhã Hiên ngày một to nên Mục Hàn cũng ít khi đến tập đoàn Phi Long hơn, dường như anh ở nhà cả ngày để bầu bạn cùng mẹ và vợ.
“Mục Hàn, mẹ nghĩ con nên hủy bỏ hôn ước đi”, Sở Vân Lệ vừa ăn cơm, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng luôn không yên tâm lắm: “Dù sao đám người đó cũng là hoàng tộc ở thủ đô, nếu chúng ta gây chuyện với bọn họ thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!”
Bị nhà họ Mục ở thủ đô giam cầm gần ba mươi năm, nay mới được đoàn tụ với con trai và con dâu, lại sắp được bế cháu nội, Sở Vân Lệ đương nhiên là không muốn có bất kỳ biến cố nào xảy ra.
Bà ấy chỉ muốn sống cuộc sống yên ổn mà thôi.
Theo Sở Vân Lệ thấy, cho dù Mục Hàn có tập đoàn Phi Long, tập đoàn Phi Long có thể giống như một gã khổng lồ ở tỉnh, nhưng ở thủ đô lại chẳng là gì cả.
“Mẹ à, còn có chuyện như vậy nữa sao?”, nghe Sở Vân Lệ nói vậy, Lâm Nhã Hiên tỏ vẻ không vui: “Chồng à, thật không ngờ anh lại có hôn ước từ bé đấy!”
“À, anh đang giữ bản hôn ước từ bé đó, cũng không xé bỏ, có phải là muốn cưới vợ hai không?”
Lâm Nhã Hiên trêu chọc Mục Hàn.
“Vậy thì phải xem vợ cả như em có đồng ý hay không đã?”, Mục Hàn híp mắt cười, nói đùa với Lâm Nhã Hiên: “Chỉ cần em đồng ý thì anh lập tức cưới cô gái đã đính ước từ bé đó”.
“Anh!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt, tức giận nói: “Em nói đùa thôi, anh không nghe ra sao?”