Diệp Chính Đạo nổi giận đùng đùng.
Đồng thời hắn siết chặt nắm đấm.
Bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ đánh trực diện vào người gác cổng.
Thấy vậy, Dương Yêu Nguyệt vội vã đứng chặn trước mặt Diệp Chính Đạo tỏ ý hắn đừng kích động.
Sau đó cô ta mỉm cười với người gác cổng, dịu dàng nói: “Xin lỗi, tôi là Dương Yêu Nguyệt đến từ thủ đô.
Chúng tôi từ thủ đô xa xôi đến đây để tìm Mục Hàn có vài chuyện cần nói”.
“Phiền anh giúp tôi báo cho anh ta, chỉ cần anh nói tên của tôi thì Mục Hàn sẽ biết”.
“Cô gái này nói chuyện còn nghe được”, đánh người chạy đi không đánh kẻ chạy lại, lúc này thái độ của người gác cổng mới hòa hoãn lại gật đầu nói: “Nếu cô nói vậy thì tôi sẽ báo lại giúp các cô”.
Là người gác cổng của khu biệt thự, tất nhiên anh ta rất có mắt nhìn.
Đương nhiên anh ta biết Mục Hàn sống ở căn biệt thự nào.
“Dương Yêu Nguyệt đến rồi ư?”, nghe người gác cổng nói lại, Mục Hàn không khỏi khẽ cười: “Được rồi, tôi biết rồi, anh nói với Dương Yêu Nguyệt tôi đang ăn tối, đợi tôi ăn xong sẽ đến gặp cô ta, cứ để cô ta đợi ở đó trước đi”.
“Vâng!”, người gác cổng đáp rồi quay lại.
Anh ta nói lại nguyên lời Mục Hàn đã nói cho Dương Yêu Nguyệt.
“Cái gì?”, Diệp Chính Đạo tức giận đến mặt đỏ bừng: “Dám bảo bọn tôi đợi ở đây hả?”
“Một đứa con riêng như anh ta có tư cách gì mà ngang ngược, tự cao như thế?”
“Đúng là không xem ai ra gì, kênh kiệu!”
Là cậu chủ đứng thứ hai trong bảng xếp hạng TOP của thủ đô, Diệp Chính Đạo đã khi nào bị đối xử lạnh nhạt như vậy đâu?
Hơn nữa người đối xử lạnh nhạt với hắn còn là một đứa con riêng nữa.
Điều này khiến Diệp Chính Đạo có cảm giác bản thân bị sỉ nhục.
“Không thể tha thứ!”, Diệp Chính Đạo phẫn nộ đến tột độ nói: “Tôi nhất định phải dạy dỗ cái thằng con riêng không biết trời cao đất dày này một bài học”.
“Khoan đã!”, mặc dù Dương Yêu Nguyệt cũng rất tức giận, nhưng cô ta vẫn ngăn Diệp Chính Đạo nói: “Anh Diệp, em nghĩ vẫn nên làm theo lời anh ta nói, cứ đợi ở đây đi”.
“Nếu gây ra chuyện lớn e là khó giải quyết”.
“Dù sao mục đích của chúng ta là bắt anh ta hủy hôn”.
“Được!”, Dương Yêu Nguyệt đã khuyên như thế, Diệp Chính Đạo mới miễn cưỡng kiềm chế cơn giận nói: “Đợi thằng con riêng này hủy hôn xong không cần kiêng dè gì nữa, anh nhất định sẽ đánh cho anh ta rụng hết răng”.
“Không đánh anh ta nát như tương thì anh thề anh không làm người”.
Ở một diễn biến khác.
Mục Hàn quả thật đang ăn tối ở nhà.
Ngoài Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên, tối nay Mục Hàn còn mời tứ đại chiến thần là Chúc Long, Quỳ Ngưu, Hoàng Điểu và Thao Thiết đến nhà ăn một bữa cơm tụ họp.
“Đại ca, anh biết không? Đối tượng trong hôn ước từ nhỏ của anh Dương Yêu Nguyệt này là người đẹp nhất thủ đô, cô ta đã đứng ở vị trí này được mười năm rồi, đến nay vẫn còn tên trên bảng này”.
Hoàng Điểu híp mắt cười nói: “Đại ca, người đẹp nhất thủ đô từ thủ đô chạy đến tìm anh, đúng là nở mày nở mặt”.
“Tôi nhìn thấy người đẹp còn ít sao?”, Mục Hàn cười nói: “Mấy người đẹp đó có người nào không được mệnh danh là người có nhan sắc tuyệt thế đâu?”
Là Điện Chủ của Điện Long Vương, anh nắm giữ hơn một nửa tài chính và quyền thế của thế giới, dĩ nhiên Mục Hàn từng gặp vô số người đẹp tuyệt thế.
Nhưng không