“Quả thực là không thích hợp, Mục Sảng có tài cán gì có thể sánh ngang với đại thống soái chứ?”
“Gia chủ, cậu yêu thương con trai, tôi có thể hiểu, nhưng không thể đi quá giới hạn được”.
“Cũng may chuyện này chỉ là trong nội bộ gia tộc, nếu ở bên ngoài, để ngoài khác nghe được thì nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta xong đời!”
Mấy vị trưởng bối khác cũng lần lượt hưởng ứng lời Mục Lập Uy.
Mặc dù Mục Sảng cũng đạt được một số thành tích, luôn đứng đầu trong thế hệ trẻ của thế gia thủ đô.
Nhưng những thành tích đó của Mục Sảng căn bản là không thể so với đại thống soái.
Vì vậy, các trưởng bối nhà họ Mục ở thủ đô lần lượt lên tiếng chỉ trích Mục Thịnh Uy.
Mục Thịnh Uy cũng không ngờ rằng, một câu nói tùy tiện của mình lại khiến đám trưởng bối này có ý kiến lớn như vậy.
“Các vị trưởng bối, tôi không có ý gì khác, cũng chỉ là nói vậy mà thôi”, Mục Thịnh Uy cười, nói: “Đương nhiên tôi biết thực lực của Mục Sảng, dù thế nào cũng không thể so với đại thống soái”.
“Nhưng như vậy, chẳng lẽ tôi không được đặt kỳ vọng vào Mục Sảng sao?”
“Cũng không hẳn”, Mục Lập Uy gật đầu vô cảm.
Mục Sảng đứng bên cạnh nghe vậy trong lòng rất không vui.
Hắn cũng muốn trở thành một vị cứu tinh như đại thống soái, lật ngược tình thế, cứu Hoa Hạ thoát khỏi thời kỳ khủng hoảng.
Nhưng Mục Sảng không thể nào theo kịp bước chân của đại thống soái.
Sự lớn mạnh của đại thống soái, không ai có thể theo kịp.
“Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ đạt được đỉnh cao như đại thống soái”, Mục Sảng thầm nghĩ.
“Gia chủ, vừa có chuyện xảy ra, bên ngoài đang ồn ào lắm!”, lúc này, có người nói.
“Có chuyện gì vậy?”, Mục Thịnh Uy tò mò hỏi.
“Là cô chủ nhà họ Dương!”, Mục Uy Liêm nói: “Tôi nghe nói cô chủ nhà họ Dương đã tuyên bố rằng đời này nếu không thể gả cho đại thống soái thì cô ta nguyện cắt tóc đi tu!”
“Đường đường là người đứng đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô, sao lại đưa ra quyết định như vậy chứ?”, Mục Thịnh Uy thấy khó hiểu.
Xét về ngoại hình, thực sự không có cô gái nào ở thủ đô có thể so sánh với Dương Yêu Nguyệt.
Nếu không phải vì địa vị của nhà họ Dương ở thủ đô không đủ xứng với nhà họ Mục ở thủ đô thì Mục Thịnh Uy đã muốn Mục Sảng cưới cô ta rồi.
Nhưng hôn ước giữa con gái của thế gia giàu có luôn phải chú ý đến địa vị, thân phận, tóm lại phải môn đăng hộ đối.
Trong đó càng liên quan đến thế lực của hai bên gia đình.
Vì vậy, bọn họ không chỉ dựa vào nhan sắc để kết hôn.
“Chú hai, để cháu nói”, Mục Uy Liêm chưa kịp mở miệng thì mục Sảng đã cướp lời: “Bố à, là thế này, trong trận đấu giữa đại thống soái và hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính đạo cũng vô tình bị dính líu đến”.
“Đối mặt với hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu ở nước ngoài, mười vệ sĩ Đông Nam do Diệp Chính Đạo dẫn đến đã bị giết sạch, ngay cả bản thân Diệp Chính Đạo cũng bị thương nặng”.
“Còn Dương Yêu Nguyệt lại được đại thống soái cứu”.
“Sau khi kết thúc trận chiến, Dương Yêu Nguyệt trở về thủ đô, lập tức đưa ra quyết định này”.
“Thì ra là vậy!” Mục Thịnh Uy đột nhiên hiểu ra: “Vậy cũng không có gì lạ! Đại thống soái là anh hùng, ngay cả chúng ta cũng phải ngưỡng mộ, chứ đừng nói đến con nhóc nhà họ Dương đó!”
“Con nhóc này đã chiếm ngôi đầu trong tứ đại mỹ nhân thủ đô từ lâu, luôn tỏ ra kiêu ngạo, ngay cả thanh niên trẻ tài năng như Mục Sảng cũng không lọt vào mắt cô ta”.
“Bây giờ cô ta gặp được nhân vật lớn như đại thống soái, đương nhiên sẽ