Lúc này, Tư Đồ Doãn Nhi vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Thù Nhi đang bực bội, cô ta lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tin tức nóng đang lan truyền khắp nơi như vậy, Tư Đồ Doãn Nhi đương nhiên cũng đã biết.
“Ồ, rốt cuộc là ai đã khiến cho cô Lâm của chúng ta trở nên tức giận đến như vậy?”, Tư Đồ Doãn Nhi bước đến hỏi han.
Tư Đồ Doãn Nhi là bạn tốt nhất của Lâm Thù Nhi, nên cô ta đương nhiên cũng biết thân phận thực sự của Mục Hàn.
Cô ta cũng giống như Lâm Thù Nhi, chỉ có thể chôn chặt tình yêu dành cho Mục Hàn vào tận đáy lòng.
“Còn không phải là Dương Yêu Nguyệt - người đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô sao!”, Lâm Thù Nhi bĩu môi nói.
“Đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thì đã sao chứ?”, Tư Đồ Doãn Nhi bắt đầu tuyên bố chủ quyền: “Đừng tưởng rằng có được danh hiệu đứng đầu tứ đại mỹ nhân ở thủ đô, thì đã có thể dòm ngó đến anh rể!”
“Nếu một ngày nào đó, anh rể và chị Nhã Hiên ly hôn thật, thì người vợ tiếp theo của anh rể nhất định sẽ là mình!”
“Dù thế nào đi nữa cũng không đến lượt Dương Yêu Nguyệt!”
Lâm Thù Nhi cũng cạn lời, không còn gì để nói.
Ngay cả khi đã đến thủ đô và theo học tại đại học Thủy Mộc, cái miệng hay nói năng bậy bạ của Tư Đồ Doãn Nhi vẫn không thay đổi chút nào.
“Cậu chết đi!”, Lâm Thù Nhi ném một cái gối về phía Tư Đồ Doãn Nhi.
Một người buồn, đương nhiên sẽ có một người vui.
Một số người tương đối thân thiết với Mục Hàn đều lần lượt gọi điện thoại để chúc mừng Mục Hàn.
Các tổng tư lệnh của các chiến khu lớn ở Hoa Hạ, tứ đại môn chủ, ngay cả danh thủ quốc gia - đạo trưởng Cửu Dương bận trăm công nghìn việc cũng bớt thời gian để gọi điện thoại cho Mục Hàn.
“Cậu Mục, sau sáu năm, cậu một lần nữa làm nên cuộc chiến chấn động khắp nơi, cấp trên nhất định sẽ có thưởng”, đạo trưởng Cửu Dương vui vẻ nói: “Khi nào cậu đến thủ đô, hai người chúng ta phải uống vài ly mới được!”
“Được!”, Mục Hàn chỉ cười: “Tôi tin là ngày này sẽ đến nhanh thôi”.
Dù sao thì vụ cá cược một năm giữa Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô cũng chỉ còn vài tháng nữa.
Ngoài những nhân vật nổi tiếng như đạo trưởng Cửu Dương, năm mươi vương tộc ở Trung Hải, Hồng Anh Xã và nhà họ Mục ở Sơn Thành cũng liên tục bày tỏ lời chúc mừng tới Mục Hàn.
Ngoài thủ đô ra, khắp nơi trên cả nước đều đang ca ngợi chiến công vĩ đại của đại thống soái.
Đặc biệt là ở các tỉnh khác.
Suy cho cùng, cuộc chiến chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài của đại thống soái đã xảy ra ngay trong địa phận của tỉnh.
Hầu như tất cả các lãnh đạo của tỉnh đều rất tự hào về điều này.
Thậm chí tin tức này càng lan truyền lại càng trở nên ly kỳ.
Có người còn khoác lác rằng khi đại thống soái chống lại hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của nước ngoài, hắn ta đã ở ngay bên cạnh.
Theo lời đồn đại bên ngoài, đại thống soái được miêu tả thành một người đàn ông khổng lồ cao hơn hai mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt uy nghiêm, tay cầm một con dao giết rồng.
“...”
Lâm Nhã Hiên đang dưỡng thai, gần đây cũng bị cuốn vào những tin đồn này.
Khi Lâm Nhã Hiên nhìn thấy mô tả ngoại hình đại thống soái của những người này trên điện thoại di động, cô không khỏi bật cười: “Mục Hàn, anh mau nhìn này, những người này buồn cười quá đi mất!”
“Bọn họ nói đại thống soái cao hơn hai mét, cả người cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt uy nghiêm, tay cầm một con dao giết rồng.
Đây có phải là hình tượng anh hùng trong tâm trí hàng nghìn cô gái không?”
“Em thấy, đây rõ ràng là đang miêu tả Phật La Hán, không phải sao?”
“Tin đồn trên mạng chỉ là để giải trí thôi, em đừng cho là thật”, Mục Hàn cảm thấy thật nực cười: “Mà này, Nhã Hiên, theo quan điểm của em, thì đại thống soái trông sẽ như thế nào?”
“Nhất định không thể đẹp trai bằng chồng em được!”, điều khiến Mục Hàn bất ngờ là Lâm Nhã Hiên nói với vẻ tinh nghịch rằng: “Nhưng mà, em tin rằng một anh hùng vĩ đại như đại thống soái chắc chắn cũng sẽ chăm sóc gia đình và yêu thương vợ giống như chồng của em vậy!”
Mặc dù gần đây, “sự xuống sắc” của Mục Hàn thật sự khiến Lâm Nhã Hiên không nói nên lời, nhưng sự ân cần