Lúc này, Mục Thịnh Uy càng thêm tự tin.
Ông ta còn tự nâng mình lên ngang hàng với đại thống soái của Hoa Hạ.
Đây là cảm giác hơn người của thế gia nghìn năm, khiến Mục Thịnh Uy tỏ vẻ kiêu ngạo từ trong xương tủy.
“Vâng, thưa bố, con hiểu rồi”, Mục Sảng gật đầu nói.
“À đúng rồi”, Mục Thịnh Uy nghĩ một hồi rồi nói: “Lần này bố sẽ tới tỉnh, con cũng đi với bố đi!”
“Bố, bố muốn dẫn con đi gặp đại thống soái sao?”, Mục Sảng không khỏi kích động.
.
ngôn tình hài
“Đúng vậy”, Mục Thịnh Uy nói: “Đại thống soái không phải người mà ai cũng có thể gặp, lần này bố dẫn con đi là để con tiếp cận đại thống soái, cảm nhận phong thái của chiến thần có một không hai, với con mà nói thì việc này sẽ có tác dụng không gì sánh bằng”.
Mục Sảng luôn xem đại thống soái là thần tượng của mình.
Bất kể làm chuyện gì đều lấy đại thống soái làm gương.
Thậm chí còn bắt chước tác phong của đại thống soái ở mọi nơi.
Mục Sảng cũng nắm rất rõ tất cả những điểm chi tiết nhỏ nhặt trong phong cách chiến đấu của đại thống soái.
Tất nhiên là Mục Thịnh Uy biết điều đó.
“Mục Sảng, con luôn cố gắng theo đuổi mục tiêu là đại thống soái, nhưng đại thống soái lại có thành tựu vô song, trước giờ không ai bì được, đâu phải người mà chúng ta có thể dễ dàng đuổi kịp và vượt qua chứ?”
Lúc này Mục Thịnh Uy đưa tay vỗ vai Mục Sảng, khuyên nhủ: “Thực ra con đã làm rất tốt rồi, cả đất nước Hoa Hạ này, ngoại trừ nhân vật lớn như đại thống soái ra thì còn có ai là đối thủ của con nữa sao?”
“Do đó, con rất xuất sắc, đồng thời, bố cũng rất kỳ vọng vào con”.
“Con hiểu rồi thưa bố!”, Mục Sảng tỏ vẻ kiên định, gật đầu nói.
“Đi chuẩn bị đi”, Mục Thịnh Uy dặn dò.
Thế là Mục Sảng lập tức về phòng chuẩn bị một lượt, sau đó tới tìm Mục Thịnh Uy chuẩn bị khởi hành.
Nhưng hắn lại thấy Mục Thịnh Uy ngồi trên ghế bành, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
“Bố, bố đang nghĩ ngợi gì thế?”, Mục Sảng bước tới hỏi.
“Nghe nói sáu năm trước, sau khi đại thống soái đánh bại liên minh bốn mươi quốc gia, lúc quay về tỉnh đã dùng hơn trăm chiếc máy bay trực thăng, hàng nghìn chiếc xe tăng và hơn mười nghìn người hộ tống, đúng không?”
Mục Thịnh Uy lên tiếng.
“Đúng ạ.
Quả thật lúc đó có tin đồn như vậy”, Mục Sảng gật đầu nói: “Sau này, khi chúng ta đã xác minh lại thì quả đúng là vậy”.
“Được, bố biết rồi”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Lần này chúng ta tới tỉnh không cần phải che đậy mà phải làm thật rầm rộ khiến cả Hoa Hạ biết mặt mũi của thế gia đứng đầu nghìn năm chúng ta”.
“Bố muốn đại thống soái biết, Mục Thịnh Uy bố đường đường là gia chủ thế gia số một của Hoa Hạ, ngang hàng với cậu ta!”
Nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, ánh mắt Mục Sảng chợt lóe sáng: “Bố, con hiểu rồi ạ!”
Tiếp đó Mục Sảng lại đi sắp xếp lần nữa.
Sau cả ngày trời chuẩn bị.
Sáng hôm sau.
Trên sân đậu trực thăng tư nhân của nhà họ Mục ở thủ đô.
Có hơn trăm chiếc máy bay trực thăng đang đợi lệnh.
Sẵn sàng cất cánh bất kỳ lúc nào.
Ngoài ra, nhà họ Mục ở thủ đô còn cử ra một đoàn bao gồm hơn nghìn chiếc xe và mười nghìn người đi theo bảo vệ.
Dòng người đông đảo xuất phát tiến về tỉnh.
Động thái khổng lồ của nhà họ Mục ở thủ đô đã thu hút sự theo dõi của vô số kênh truyền thông đại chúng.
Thông tin nhanh chóng được đăng trên trang nhất.
Mà trong hơn nghìn chiếc xe hơi, một chiếc Rolls-Royce Phantom được bao quanh ở chính giữa là một trong trăm chiếc hiếm có trên thế giới.
Mục Thịnh Uy và Mục Sảng ngồi trong chiếc Rolls-Royce Phantom.
“Bố, bố thật cao siêu!”, Mục Sảng tay cầm chai rượu vang, vừa tươi cười nói: “Bảo các kênh truyền thông đại chúng đăng lên tiêu đề trang nhất, nhân tiện tiện thổi