Lâm Long vừa mới đưa ra câu hỏi, tất cả đám ngừoi nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều quay ra nhìn Mục Hàn.
Từ sau khi Mục Sảng chỉ thị Thịnh Uy Không Cổ chèn ép tập đoàn Phi Long, một ông chủ trên thực tế như Mục Hàn mãi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, chỉ ở trong nhà chăm sóc cho Lâm Nhã Hiên.
Điều này khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng, đối diện với nhà họ Mục ở thủ đô vô cùng cường đại kia, Mục Hàn đã buông bỏ hoàn toàn việc đối kháng rồi.
Mà ngày dự sinh của Lâm Nhã Hiên vừa khéo lại ngay gần khoảng thời gian diễn ra vụ cá cược một năm.
Tần Lệ nói với vẻ bực bội: “Cháu nhìn bộ dạng của nó kìa, đối phó kiểu gì nữa chứ?”
“Kìa, mẹ! Mẹ sai rồi!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô, con còn chẳng xem ra gì, mọi người không cần phải sốt ruột như thế, người nên lo lắng là nhà họ Mục ở thủ đô mới phải!”
“Ôi chao! Thật là lớn giọng, đúng là không sợ đau lưỡi”, Tần Lệ không vui nói: “Có vẻ con vẫn chưa hiểu rõ sự lợi hại của nhà họ Mục ở thủ đô thì phải? Đó là thế gia số một Hoa Hạ, là gia tộc đã có nền móng cả nghìn năm nay, không phải là nơi mà nhà họ Lâm và nhà họ Tần chúng ta có thể sánh nổi đâu!”
Cùng với sự xuất hiện của nhà họ Mục ở thủ đô, những người vốn dĩ không biết gì thế thế gia thủ đô như Tần Lệ đều bắt đầu điên cuồng bổ sung kiến thức, dần dần hiểu biết hơn về nhà họ Mục ở thủ đô.
Cùng với việc ngày một hiểu biết sâu rộng hơn, bọn họ cũng cảm thấy được điểm khủng bố của nhà họ Mục ở thủ đô.
“Cháu thấy hắn cũng chỉ biết võ mồm mà thôi”, Lâm Long bật cười nói: “Nói không chừng, đợi đến vụ cá cược một năm, tên Mục Hàn này sẽ cuốn gói bỏ lại vợ con, tự mình thoát thân cũng nên?”
Nghe lời này của Lâm Long, vẻ mặt của đám người nhà họ Lâm và nhà họ Tần đều trở nên cổ quái.
Rất rõ ràng, Mục Hàn hoàn toàn có thể làm như thế.
Nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một cả nghìn năm nay của Hoa Hạ, ai ăn gan hùm mật báo dám cá cược một năm với gia chủ nhà họ Mục?
Dù cho có cá cược nhưng ai có thể thắng được nhà họ Mục ở thủ đô đây?
Vậy nên, Mục Hàn ăn to nói lớn, ban đầu thì oai phong lẫm liệt.
Tới khi tai hoạ ập đến lại tìm đường thoát thân thì cũng không phải là chuyện không thể.
Bà cụ Lâm nghi hoặc nhìn sang Mục Hàn: “Mục Hàn, đến lúc đó cháu thật sự sẽ không tự mình tháo chạy đấy chứ?”
“Bà cụ Lâm, bà nghĩ nhiều rồi”, Mục Hàn lắc đầu nói, “Nhã Hiên và đứa bé sắp sửa chào đời là những người mà cháu phải bảo vệ cả đời này, sao cháu có thể bỏ mặc họ mà đi cơ chứ?”
“Hơn nữa, cháu với mẹ vừa mới đoàn tụ không lâu, cháu cũng sẽ không bỏ lại bà ấy để đi tới nơi khác một mình.
Nực cười.
Chỉ là một nhà họ Mục ở thủ đô thì sao có thể khiến cho đại thống soái của Hoa Hạ phải tìm đường chạy trốn?
Nhìn ra cả thế giới, e rằng người có thể khiến cho Mục Hàn chạy trốn vẫn còn chưa sinh ra.
“Cũng phải”, bà cụ Lâm nghĩ ngợi, cảm thấy Mục Hàn nói rất có lý, sau đó liền gật đầu nói: “Bà tạm thời tin tưởng cháu lần này vậy”.
“Nói thật thì bà thật sự rất tò mò, tới khi thực hiện vụ cá cược một năm, cháu sẽ ứng phó với nhà họ Mục ở thủ đô như thế nào?”
Mục Hàn cười không nói.
...!
Đảo Quốc.
Vẫn là một hòn đảo cũ.
Bên trong phòng hội nghị rộng lớn.
Lãnh đạo cấp cao hơn bốn