“Con bé này, cháu nghĩ cũng hay thật!”, bà cụ Lâm buồn bực nói: “Mọi thứ đã rõ như ban ngày rồi, chắc chắn Mục Hàn đã chạy trốn, thế mà cháu còn ngu ngốc tin Mục Hàn sẽ quay lại”.
“Lúc Mục Hàn quay lại thì lợn cũng biết leo cây luôn rồi”.
“Bà à, bà có đồng ý cược với cháu không?”, Lâm Nhã Hiên không hề dao động bởi những lời nói của bà cụ Lâm.
“Được! Nếu cháu đã mê muội cố chấp như vậy thì bà cũng cược một lần theo mong muốn của cháu”, bà cụ Lâm gật đầu nói: “Cho dù Mục Hàn có chuyện gấp gì thì một tháng sau cũng đã giải quyết xong rồi nhỉ?”
“Vâng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Chắc chắn một tháng sau Mục Hàn sẽ quay về”.
“Tao thấy chưa chắc đâu”, Lâm Long ở một bên cười khẩy nói: “Nhã Hiên, nói xem thử nếu một tháng sau vẫn không thấy Mục Hàn thì mày định làm thế nào?”
“Vậy tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của mọi người, ra nước ngoài đợi ngày sinh”, Lâm Nhã Hiên nói.
“Được thôi, cháu nói rồi đấy nhé, lần này không ai ép cháu cả”, lúc này bà cụ Lâm mới hài lòng nói: “Ngoài ra, nếu một tháng sau Mục Hàn không quay lại thì sau khi đứa bé ra đời cũng chỉ có thể mang họ Lâm, cháu không có ý kiến chứ?”
“Cháu không có ý kiến”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu.
Lâm Nhã Hiên tin chắc một tháng sau Mục Hàn sẽ quay về.
Nhưng mấy người bà cụ Lâm lại nghĩ Mục Hàn đã chạy trốn rồi thì sẽ không trở về nữa.
“Tùng ơi”, thậm chí bà cụ Lâm đã bắt đầu thu xếp những chuyện sau đó: “Cháu tiếp tục giữ liên hệ với người bên nước Chiến Ưng, chỉ cần đợi đến thời hạn một tháng sau thì lập tức đưa Nhã Hiên qua đó đợi ngày sinh”.
“Bà yên tâm đi ạ”, Trương Tùng cười nói: “Cháu có rất nhiều bạn đang ở nước Chiến Ưng, hơn nữa đều là những người có máu mặt, việc sắp xếp đợi sinh cho Nhã Hiên không thành vấn đề”.
Sau khi đặt ra cuộc đánh cược một tháng, mọi người bèn giải tán.
Ở nơi nào đó gần biên giới Hoa Hạ.
Nơi này nằm ở vĩ tuyến bảy mươi bảy độ bắc bí ẩn.
Mặc dù là ranh giới của hai nước nhưng thật ra nơi rộng lớn này là khu vực không có người ở.
Vô cùng hoang vắng.
Trong sâu thẳm khu vực không người này.
Bỗng có một tòa cung điện dưới mặt đất.
Nguy nga lộng lẫy, cực kỳ tráng lệ.
Khiến mọi người phải thảng thốt.
Trên cánh cổng của cung điện dưới mặt đất này có một tấm bảng ghi: Điện Ma Vương!
Trong Điện Ma Vương rộng lớn, một người đàn ông mặc một bộ áo dài màu đen, đeo một sợi dây chuyền mặt chữ thập lấp lánh ánh vàng trên cổ.
Cả khuôn mặt được giấu trong chiếc mũ liền áo màu đen.
Hoàn toàn không nhìn rõ mặt của hắn.
“Ma Vương kính mến”, một tên cấp dưới mặc áo giáp màu bạc đứng bên dưới đại điện báo cáo: “Theo lệnh của anh, Điện Ma Vương chúng ta đã xuất binh, hơn nữa còn tấn công hai cứ điểm quan trọng ở biên giới Tây Cương của Hoa Hạ với tốc độ cực nhanh!”
“Rất tốt!”, Ma Vương gật đầu, giọng hắn khá trầm.
“Ma Vương, thuộc hạ có điều không rõ”, tên cấp dưới đó nói: “Điện Ma Vương chúng ta trước giờ vẫn tôn thờ chủ nghĩa độc tôn, vậy tại sao phải nghe theo sự sắp xếp của Inuyang Kenjiro – tướng quân Đảo Quốc để tấn công Hoa Hạ”.
“Dù sao thì anh cũng biết, mục đích của chúng không đơn giản, chúng muốn để Điện Ma Vương chúng ta kiềm chế giữ chân đại thống soái Hoa Hạ, còn chúng sẽ tìm cơ hội đến Hoa Hạ bắt giữ vợ và mẹ ruột của đại thống soái Hoa Hạ!”
“Ha ha! Cậu không biết chứ gì?”, Ma Vương cười nói: “Đôi khi hợp tác với những sinh vật cấp thấp thích hợp cũng có thể mang đến lợi ích cho chúng ta”.
“Cậu biết không? Đại thống soái Hoa Hạ còn có một thân phận khác nữa, cậu ta chính là Điện Chủ đương nhiệm của Điện Long Vương!”
Nghe Ma Vương nói thế, tên cấp dưới đó lộ ra vẻ ngạc nhiên, khó tin nói: “Hả…”
Đại thống soái Hoa