Điện Chủ Ở Rể

Các Thế Lực Âm Thầm Điều Động


trước sau



Lúc này, Mục Hàn đã đến chiến trường biên giới Tây Cương và đấu tranh trực diện với đại quân của Điện Ma Vương.

Giống với những gì tình báo nói, thực lực của Điện Ma Vương hiện đã vượt xa so với Điện Ma Vương của sáu năm về trước.

Đại quân dưới trướng Mục Hàn vẫn còn chưa kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn đã lập tức lao vào chiến đấu.

Mất đến hai tuần giao chiến, Mục Hàn mới lãnh đạo được đại quân dưới trướng lấy lại cứ điểm quan trọng đầu tiên.

“Các anh em, xem ra cần chuẩn bị cho tốt để chiến đấu trường kỳ rồi!”, đứng trên tường thành của cứ điểm quan trọng, Mục Hàn không khỏi bùi ngùi nói.

Có điều, mặc dù nói như vậy, thế nhưng Mục Hàn vẫn muốn kết thúc chiến tranh thật nhanh.

Để quay về bên cạnh Lâm Nhã Hiên với tốc độ nhanh nhất.

Mục Hàn lại không hề biết rằng, lúc này Lâm Nhã Hiên đang phải đối mặt với áp lực cực lớn.

Dù gì cũng đã nửa tháng trôi qua, Mục Hàn vẫn chẳng có chút tin tức gì.


Thêm nửa tháng nữa, nếu như Mục Hàn vẫn chưa thể trở về thì cô phải đồng ý với nhà họ Lâm đến nước Chiến Ưng chờ sinh, hơn nữa ngay cả đứa con trong bụng cũng phải mang họ Lâm.

Hôm nay, Phương Viên đã đến tìm Lâm Nhã Hiên.

“Nhã Hiên, bây giờ không thấy bóng dáng ông chủ đâu, ngay cả anh Long cũng biến mất không dấu vết, tập đoàn Phi Long buộc phải có một người quản lý!”, Phương Viên nghiêm túc nói: “Cậu là vợ hợp pháp của ông chủ, cậu có tư cách tiếp quản tập đoàn Phi Long!”  
“Mình có thể sao?”, Lâm Nhã Hiên vô thức cúi đầu liếc nhìn bụng của mình.

“Được mà”, Phương Viên gật đầu, nói: “Chắc chắn là do Mục Hàn có chuyện gấp gì đó nên mới tạm thời rời đi một chuyến, đợi qua một tháng, Mục Hàn trở về rồi thì nhất định sẽ hy vọng được nhìn thấy tập đoàn Phi Long trở nên tốt hơn!”  
“Được! Mình đồng ý!”, Lâm Nhã Hiên nghĩ ngợi, cảm thấy cũng phải: “Nhưng mà Phương Viên, cậu phải giúp đỡ mình đấy!”  
“Đương nhiên rồi!”, Phương Viên bật cười.

Mà ở một nơi khác  
Khi mà ngày nối ngày trôi qua.

Sở Vân Lệ cũng bắt đầu trở nên sốt ruột.

Đặc biệt là sau khi Lâm Nhã Hiên đứng ra điều hành tập đoàn Phi Long, đối thủ cạnh tranh biết được Mục Hàn không xuất đầu lộ diện nên cố ý bắt nạt cô, khiến cho rất nhiều nghiệp vụ của tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành đều tiến triển khó khăn.

“Con trai, rốt cuộc thì khi nào con mới trở về đây?”  
Sở Vân Lệ chứng kiến sự việc mà rối ren trong lòng.

Bà ấy một thân một mình tới Đông Hải tìm nhà họ Sở.

Nhà họ Sở lập tức mời mấy người Mộ Dung Vô Địch tới mở đại hội năm mươi vương tộc Đông Hải.

“Gia chủ Sở, ngay cả ông cũng không biết về hành tung của chủ nhân sao?”, Mộ Dung Vô Địch bất ngờ hỏi.

Dù gì Sở Nhậm Hành cũng là ông ngoại của Mục Hàn.

Lại thêm việc Sở Chiêu Quân là do Mục Hàn tự tay bồi dưỡng ra.

Sở Vân Lệ lại là mẹ ruột của Mục Hàn.

Theo Mộ Dung Vô Địch thấy, nhà họ Sở ở Đông Hải phải biết rõ nhất Mục Hàn đang ở đâu mới phải!  
“Gia chủ Mộ Dung, tôi nghĩ đến một khả năng”, lúc này, Sở Hùng lên tiếng: “Liệu có phải do sự đe doạ trực tiếp của Mục Thịnh Uy, thật sự khiến cậu ấy…”  

Sở Hùng vẫn còn chưa nói xong đã lập tức nhận ngay một cái bạt tai của Mộ Dung Vô Địch.

“Khốn nạn!”, Mộ Dung Vô Địch nổi cơn tam bành, nói: “Chủ nhân có thân phận như thế nào, cậu ấy mà phải sợ nhà họ Mục ở thủ đô bé nhỏ kia sao?”  
Thấy Mộ Dung Vô Địch bảo vệ Mục Hàn như vậy, thậm chí còn tát Sở Hùng không thương tiếc, thêm cả việc xem thường nhà họ Mục ở thủ đô, Sở Vân Lệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trong lòng âm thầm cảm thấy thân phận đứa con trai này của mình không hề đơn giản.

“Theo tôi thấy, chủ nhân nhất định đang phải gánh vác nhiệm vụ cơ mật, sự tình cấp bách nên mới chưa kịp nói lời tạm biệt đã phải rời đi, đợi sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chủ nhân nhất định sẽ trở về mà thôi”.

Mộ Dung Vô Địch đưa mắt nhìn mọi người một lượt, đập bàn nói: “Vậy nên, kẻ nào cả gan dám bôi nhọ chủ nhân, dù cho người đó có thân phận gì thì Mộ Dung Vô Địch tôi cũng nhất định không bỏ qua!”   
Đám người đồng loạt gật đầu đồng ý.

Sở Nhậm Hành hỏi: “Gia chủ Mộ Dung, theo những gì ông thấy thì bây giờ chúng ta nên thế nào?”  
“Nhiệm vụ quan trọng của chúng ta chính là bảo vệ cho vợ và mẹ của chủ

nhân”.

Mộ Dung Vô Địch nói: “Mặc dù chủ nhân đã tạm thời rời đi, thế nhưng chúng ta cũng phải biết san sẻ với chủ nhân”.

“Sở Nhậm Hành, ông lập tức tuyên bố ra bên ngoài, nói rằng năm mươi vương tộc Đông Hải chúng ta cùng về dưới trướng của cô Lâm Nhã Hiên, cô Lâm Nhã Hiên có thể tuỳ ý điều động!”  
“Ha ha ha! Không hổ là gia chủ Mộ Dung!”, lúc này, bên ngoài cửa truyền tới một tiếng cười cởi mở: “Gia chủ Mộ Dung, cộng thêm cả Hồng Chân Long tôi nữa!”  
“Hồng Anh Xã của tôi cũng về dưới trướng của cô Lâm Nhã Hiên!”  
“Được!”, nhìn thấy Hồng Chân Long tới, Mộ Dung Vô Địch vô cùng kích động, chủ động tiến lên trước tán thưởng đối phương: “Ông và tôi cùng bảo vệ cho vợ con và mẹ già của chủ nhân, chỉ đợi chủ nhân trở lại!”  
Sở Nhậm Hành càng vui mừng không thôi: “Cảm ơn ông Hồng đã ủng hộ, bây giờ tôi sẽ đi tuyên bố ra bên ngoài!”  
Lời tuyên bố của năm mươi vương tộc Đông Hải và Hồng Anh Xã vừa xuất hiện, cả phương Nam của Hoa Hạ đều trở nên chấn động.

Những đối thủ cạnh tranh vốn dĩ vẫn muốn nhắm vào Lâm Nhã Hiên, sau khi hay tin thì ai nấy đều ảo não rời đi.

Có năm mươi vương tộc Đông Hải và Hồng Anh Xã ủng hộ, dưới sự nỗ lực của Lâm Nhã Hiên, nghiệp vụ của tập đoàn Phi Long và tập đoàn Thiên Thành dần dần đi vào nề nếp.

Mà ở một nơi khác.

Đảo Quốc.

Bên trong phòng hội nghị trên một hòn đảo nào đó.

Lãnh đạo hơn bốn mươi nước ngồi xung quanh bàn tròn, mở hội nghị liên minh.


“Các vị, tôi nhận được thông tin, đại thống soái của Hoa Hạ đã lãnh đạo quân đội dưới trướng, rời khỏi tỉnh để đến chiến trường biên giới Tây Cương, hơn nữa còn giao tranh trực diện với Điện Ma Vương”.

Inuyang Kenjiro chủ trì hội nghị, cười híp mắt nói.

Lại còn đắc ý nhìn mọi người xung quanh một lượt.

Dù gì, có thể nhờ vả Điện Ma Vương ra tay, khiến cho Mục Hàn rời khỏi tỉnh, tạo được cơ hội nghìn năm có một cho bọn họ, đây là một thành tựu vô cùng vĩ đại.

Inuyang Kenjiro thậm chí còn có thái độ từ trên cao nhìn xuống.

Tự đặt bản thân vào địa vị thủ lĩnh của liên minh hơn bốn mươi nước.

“Đúng là tốt quá thưa ông Inuyang!”, lúc này, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó lên tiếng nịnh nọt: “Ông là một nhân tài trong thiên hạ, quả thực không ai có thể sánh bằng! Ngay cả một trợ thủ có đẳng cấp cao như Điện Ma Vương mà ông cũng có thể mời được, đúng là niềm vinh hạnh của một kẻ như tôi!”  
“Tôi đề xuất để ông Inuyang trở thành thủ lĩnh của liên minh hơn bốn mươi nước!”  
Đề xuất của lãnh đạo cấp cao nước này lập tức nhận được sự đồng tình của lãnh đạo cấp cao các nước còn lại.

Dù cho có một số lãnh đạo quốc gia không đồng ý, thế nhưng cũng chỉ có thể im lặng mà thôi.

“Cảm ơn các vị đã cất nhắc, Inuyang Kenjiro tôi có tài đức gì để làm thủ lĩnh của liên minh hơn bốn mươi nước cơ chứ?”, mặc dù trong lòng rất muốn, thế nhưng ngoài miệng Inuyang Kenjiro vẫn giả vờ từ chối: “Nếu như hơn bốn mươi nước chúng ta đã liên minh thêm lần nữa, vậy thì tiến cử một người làm thủ lĩnh đương nhiên là chuyện cần thiết”.

“Còn về việc ai làm thủ lĩnh thì đợi đến lúc chúng ta ổn định hình thức sẽ lại nói sau, các vị cảm thấy thế nào?”  
Inuyang Kenjiro nói như vậy càng khiến cho lãnh đạo cấp cao của ba mươi chín nước còn lại cảm thấy ông ta có tấm lòng cởi mở, đồng loạt gật đầu đồng ý.

“Ông Inuyang, nếu như đại thống soái của Hoa Hạ đã đến chiến trường biên giới Tây Cương, vậy thì tiếp theo đây chúng ta có thể phái cao thủ đến tỉnh của Hoa Hạ để bắt cóc vợ và mẹ của hắn được hay chưa?”  
Lúc này, có người lên tiếng đề nghị.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện