Tin tức này quả thực khiến cho Mục Thịnh Uy bất ngờ.
Từ cá tính mà Mục Hàn thể hiện ra trong khoảng thời gian trước đây, Mục Thịnh Uy không hề cho rằng Mục Hàn sẽ là loại người như vậy.
“Sảng Nhi, con chắc chứ?”, Mục Thịnh Uy không tin lắm.
“Chắc chắn luôn đó bố”, Mục Sảng hào hứng nói: “Thực tế trước mắt đã chứng minh không chỉ không thấy bóng dáng Mục Hàn đâu mà ngay cả điện thoại cũng mất liên lạc rồi”.
“Ngay cả tập đoàn Phi Long cũng không cần nữa!”
“Trước mắt nhà họ Lâm ở Sở Dương đang tìm cậu ta khắp nơi”.
“Ồ? Có cả chuyện này sao?”, Mục Thịnh Uy ra hiệu cho Mục Sảng gọi điện cho Mục Hàn.
Giống như những gì Mục Sảng nói, không thể liên lạc được với số điện thoại của Mục Hàn.
“Đúng là chạy trốn rồi!”, lúc này Mục Thịnh Uy mới tin chắc rằng Mục Hàn quả thực đã tháo chạy: “Khi đó bố cũng chỉ nói như thế, dù cho Mục Hàn thất bại trong vụ cá cược khiêu chiến một năm, với địa vị của nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta thì sao có thể để ý tới chuyện sống chết của một kẻ sâu bọ như nó chứ?”
“Thực sự không ngờ nó lại bị doạ sợ, rồi tìm đường chạy trước!”
“Đúng thế”, Mục Sảng cũng gật đầu nói: “Con còn cho rằng tên này ghê gớm ra sao, nhìn thái độ hống hách thường ngày của cậu ta, không ngờ cũng chỉ là một thằng nhát cáy”.
“Còn to mồm nói muốn đánh bại nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, mưu toan làm người nhà họ Mục ở thủ đô chúng ta, chỉ với lá gan bé tí đó, bố thấy rõ ràng nó chỉ đang hy vọng hão huyền!”
“Không phải bố chê bai nó, mà là nó không xứng để mang họ Mục!”
Lúc này, Mục Thịnh Uy cũng nhớ đến những lời mà Sở Vân Lệ từng nói với ông ta.
Đột nhiên ông ta bật cười lạnh lùng không thôi: “Sở Vân Lệ, bà đã nhìn thấy chưa? Đây chính là đứa con trai mà bà luôn tự hào, cuối cùng khi vụ cá cược một năm sắp tới thì lại chịu không nổi mà chạy trốn.
Chỉ có thế thôi mà còn muốn quay lại nhà họ Mục ở thủ đô hay sao?”
“Mục Thịnh Uy tôi không có đứa con trai nào chẳng có chút bản lĩnh như nó!”
“Bố, nếu như vụ cá cược một năm tới hạn mà Mục Hàn vẫn chưa xuất hiện thì không phải quá vô vị hay sao?”, lúc này, Mục Sảng nói.
“Quả thực là như thế”, Mục Thịnh Uy bật cười, nói: “Sảng Nhi, con đi điều tra xem rốt cuộc tên Mục Hàn này đã chạy tới chỗ nào rồi?”
“Bố thật sự muốn xem thử nó có thể trốn tới đâu?”
“Dù có là chân trời góc bể cũng phải lôi cổ được nó ra, vụ cá cược một năm quan trọng như vậy thì sao có thể thiếu Mục Hàn được chứ?”
Mục Thịnh Uy tự cho rằng nhà họ Mục ở thủ đô là thế gia số một Hoa Hạ.
Nắm giữ trong tay nguồn tài nguyên bất tận.
Muốn điều tra ra nơi Mục Hàn đến chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.
Thế nhưng, điều khiến cho Mục Thịnh Uy bất ngờ là Mục Sảng điều tra mấy ngày trời cũng không có bất cứ đầu mối nào.
Thậm chí ngay cả chút manh mối nhỏ bé cũng không có.
“Thật đúng là kỳ lạ!”, Mục Sảng nói với vẻ hoài nghi: “Cái tên Mục Hàn này sao lại giống như bốc hơi khỏi trần gian vậy, dù có sử dụng tài nguyên của nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng không tra ra nổi!”
“Còn có chuyện này sao?”, Mục Thịnh Uy nghĩ ngợi, nói: “Tên Mục Hàn này rất thông minh, liệu có phải nó biết chúng ta sẽ đi điều tra nó nên đã tính toán kỹ lưỡng từ lâu, trốn ở một nơi không một ai có thể nghĩ đến?”
Mục Sảng lẩm bẩm: “Cũng có khả năng này”.
“Ha ha ha!”, Mục Thịnh Uy nói với vẻ mặt đắc ý: “Sở Vân Lệ ơi là Sở Vân Lệ, con trai của bà chạy mất dạng luôn rồi!”
Trước đây, lúc Mục Thịnh Uy bắt Sở Vân Lệ về.
Sở Vân Lệ sỉ nhục Mục Thịnh Uy đủ kiểu, tâng bốc Mục Hàn, hạ thấp Mục Sảng.
Khiến cho Mục Thịnh Uy rất khó chịu.
Bây giờ Mục Hàn chạy trốn, Mục Thịnh Uy cảm thấy vô cùng hả dạ.
Thậm chí còn nghĩ đến chuyện trách mắng Sở Vân Lệ một trận ngay trước mặt bà ấy.
Bố con Mục Thịnh Uy căn bản không hề biết rằng, Mục Hàn nhận được điều lệnh cấp cao nhất do đích thân lãnh tụ tối cao chỉ thị, dù có là nhà họ Mục ở thủ đô thì cũng không có năng lực tra ra nổi.
Từng ngày từng ngày trôi qua.
Bụng của Lâm Nhã Hiên cũng ngày một lớn hơn.
Dưới sự bảo vệ của các thế lực như chiến khu tỉnh và năm mươi vương tộc Đông