Điện Chủ Ở Rể

Chưa Đến Lúc


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tất cả mọi người đều trở nên phấn chấn.

Bởi vì theo như bọn chúng thấy, đây chính là thời cơ tốt nhất.

Mục Hàn bị điều tới chiến trường biên giới Tây Cương, toàn lực đối phó với Điện Ma Vương, căn bản không có thời gian để tâm tới chuyện khác.

“Hiện giờ vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất”, Inuyang Kenjiro lắc đầu, nói: “Theo như tình báo của tôi, mặc dù đại thống soái của Hoa Hạ đã rời tỉnh, hơn nữa còn dẫn theo tất cả đội quân hùng hậu, thế nhưng điều này không tượng trưng cho việc tỉnh đã trở thành nơi không người đối với chúng ta!”   
“Sao ông Inuyang lại nói như vậy?”, lãnh đạo cấp cao của một quốc gia hỏi.

“Tình báo của chúng tôi phát hiện ra bên cạnh Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ vẫn còn mai phục không ít cường giả”, Inuyang Kenjiro nói: “Một khi chúng ta làm liều, dù cho có thể bắt được Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ đi thì đương nhiên cũng sẽ bị thương vong nặng nề”.

“Tôi nghĩ, đây cũng là cảnh tượng mà các vị không muốn nhìn thấy có phải không?”  
Inuyang Kenjiro đã âm thầm tính toán cả rồi.


Trong số hơn bốn mươi nước, thực lực của cao thủ Đảo Quốc là mạnh nhất, hơn nữa số người cũng nhiều nhất, nếu như vào tỉnh bắt cóc Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ thì tất nhiên sẽ trở thành chủ lực, phải giao tranh trực diện với đám cường giả Hoa Hạ đang mai phục trong bóng tối.

Tới lúc đó, cường giả Đảo Quốc sẽ thương vong nhiều nhất.

Từ đó dẫn đến việc thực lực của Đảo Quốc bị giảm sút.

Như vậy thì không phải hời cho ba mươi chín nước còn lại hay sao?  
Đóng góp lớn nhất mà lại để cho người khác ngư ông đắc lợi, đời nào Inuyang Kenjiro làm chuyện ngu ngốc như thế.

Nghe Inuyang Kenjiro nói như vậy, lãnh đạo cấp cao của ba mươi chín nước còn lại liền rơi vào trầm mặc.

Bởi vì Inuyang Kenjiro nói không sai.

“Thế nhưng lẽ nào chúng ta cứ mở to mắt nhìn như vậy hay sao?”  
“Đại thống soái của Hoa Hạ bị điều tới chiến trường biên giới Tây Cương, đây là cơ hội quá tốt, nếu như cứ thế bỏ lỡ thì cũng quá đáng tiếc nhỉ?”  
“Đúng thế, đúng thế!”  
Lãnh đạo cấp cao ba mươi chín nước đều tỏ ra tiếc nuối.

“Các vị, xin hãy yên lặng một chút”, Inuyang Kenjiro giơ tay ý bảo mọi người yên tĩnh trở lại: “Tôi rất hiểu tâm trạng của mọi người.

Hơn nữa, tôi nỗ lực nhiều như vậy, ngay cả Điện Ma Vương cũng mời được thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một dễ dàng như thế đâu”.

“Ông Inuyang, ông có biện pháp gì hay ho không?”, lãnh đạo cấp cao của ba mươi chín nước còn lại đồng loạt hỏi.

“Thật ra chúng ta vẫn còn cơ hội”, Inuyang Kenjiro nhìn xung quanh một lượt, nói: “Mạng lưới tình báo của tôi nhận được thông tin, Lâm Nhã Hiên đánh cược với nhà họ Lâm ở Sở Dương, sau một tháng, nếu như đại thống soái của Hoa Hạ vẫn chưa trở về thì cô ta sẽ tới nước Chiến Ưng chờ sinh”.

“Chỉ cần Lâm Nhã Hiên rời khỏi Hoa Hạ tới nước Chiến Ưng, vậy thì những cường giả Hoa Hạ đang ẩn nấp kia chắc chắn sẽ không thể đi theo.

Tới nước ngoài rồi, Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ sẽ nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta!”  
Nghe Inuyang Kenjiro nói như vậy, mọi người đột nhiên trở nên ồn ào.


Ở trong lãnh thổ Hoa Hạ, bọn chúng không có cách nào bắt được Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.

Thế nhưng tới nước ngoài, đặc biệt là nước Chiến Ưng thì bọn chúng có thể tuỳ ý lộng hành rồi.

Chưa nói đến chuyện nước Chiến Ưng vẫn luôn đối địch với Hoa Hạ, dựa vào quan hệ mật thiết giữa nước Chiến Ưng và Đảo Quốc, chỉ cần Inuyang Kenjiro lên tiếng là nước Chiến Ưng sẽ lập tức cử người tóm gọn Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ rồi giao nộp hai người họ cho liên minh hơn bốn mươi nước.

“Đúng là không có cách này thì vẫn còn có cách khác để giải quyết vấn đề!”, lãnh đạo cấp cao của một nước trong số đó hào hứng đến độ thốt ra cả châm ngôn của Hoa Hạ: “Ông Inuyang, chi bằng chúng ta mau chóng bàn bạc, chuẩn bị thật tốt trước, đợi thêm một tháng nữa, Lâm Nhã Hiên tới nước Chiến Ưng thì chúng ta sẽ lập tức thực thi kế hoạch”.

“Lần này, Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ chắc chắn

sẽ rơi vào tay chúng ta dễ như trở bàn tay cho xem”, Inuyang Kenjiro nói với vẻ mặt khẳng định: “Dù có là đại thống soái của Hoa Hạ cũng tuyệt đối không có khả năng chiến thắng Điện Ma Vương chỉ trong vòng một tháng!”  
“Huống hồ gì đây còn là Điện Ma Vương đã có thực lực vượt xa so với sáu năm về trước!”  
Inuyang Kenjiro vừa nói vừa mở một tấm bản đồ thế giới ra, giơ tay chỉ vào lãnh thổ nước Chiến Ưng, tiếp tục nói: “Nào, chúng ta cùng nhau bàn bạc, theo như tình báo của tôi, một tháng sau, Lâm Nhã Hiên sẽ xuất hiện ở nơi này….”  
Vào lúc mà mấy người Inuyang Kenjiro đang trù tính mọi thứ.

Bên phía Trương Tùng cũng đã liên lạc kỹ lưỡng với các mối quan hệ ở nước Chiến Ưng.

Trương Tùng tự cho rằng bản thân quen biết rộng, ngay cả những gia tộc giàu có ở nước Chiến Ưng cũng xưng anh hô em với hắn, nào ngờ những mối quan hệ kia của Trương Tùng đều là do Inuyang Kenjiro cố ý sắp đặt, chính là để một ngày nào đó có thể dùng vào việc lớn.

Tất cả quan hệ của Trương Tùng và nước Chiến Ưng đều nằm trong sự kiểm soát của Inuyang Kenjiro.

Chỉ đợi sau một tháng nữa, khi Lâm Nhã Hiên xuất hiện tại một sân bay nào đó ở nước Chiến Ưng, Inuyang Kenjiro sẽ có thể lập tức tóm gọn cô.

Chiến khu tỉnh.

“Đúng là quá đáng!”  
Bên trong Bộ Tư lệnh, Tư Mã Thanh Vân cầm một bản tình báo, tức giận đập mạnh lên bàn, phẫn nộ nói: “Tổng tư lệnh, ông nhìn xem, đại thống soái vừa đi thì mấy thế lực đối địch nước ngoài lại bắt đầu sục sôi rồi”.

“Đặc biệt là hơn bốn mươi nước của sáu năm về trước lại bắt đầu nhắm vào chị dâu và mẹ của đại thống soái!”  
“Tổng tư lệnh, hay là chúng ta điều quân tới bảo vệ cho chị dâu và mẹ của đại thống soái đi, như vậy thì có thể khiến cho kẻ địch chấn động, cảnh cáo bọn chúng không được tuỳ tiện làm bừa!”  
“Không được!”, Viên Duy Nhất lắc đầu nói: “Lần này đại thống soái nhận được điều lệnh cấp cao nhất do đích thân lãnh tụ tối cao chỉ định, chúng ta tuyệt đối không thể tạo thêm phiền phức, gây ảnh hưởng cho quyết sách của quốc gia”.


“Nếu như chúng ta tập kết binh lính đến bảo vệ cho chị dâu và mẹ của đại thống soái thì nhất định sẽ gây ra hậu quả không tốt”.

“Nên làm thế nào đây?”, Tư Mã Thanh Vân sốt ruột nói.

“Yên tâm đi”, Viên Duy Nhất nói: “Tôi đã ngầm cử người, bảo bọn họ ngày đêm canh giữ bên cạnh chị dâu và mẹ của đại thống soái rồi, một khi có bất cứ động tĩnh gì thì sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ cho bọn họ”.

“Thế nhưng bọn họ phải đối diện với cao thủ của hơn bốn mươi nước bên ngoài đấy!”, Tư Mã Thanh Vân vẫn không yên tâm.

“Tôi biết”, Viên Duy Nhất cũng thở dài một hơi, nói: “Thế nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như vậy thôi”.

Tư Mã Thanh Vân lại tức giận đập lên mặt bàn.

Nhà họ Mục ở thủ đô.

Mục Thịnh Uy đang đứng trong thư phòng, tay cầm bút luyện thư pháp.

“Bố, bố!”  
Lúc này, một giọng nói truyền tới  
Mục Sảng gấp gáp bước vào bên trong: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”  
Mục Thịnh Uy không khỏi hơi cau mày, trách mắng: “Sảng Nhi, không phải bố đã từng nói với con, người làm nên đại sự không được sống quá cảm xúc, không kiêu ngạo không tuỳ hứng, dù cho trời có sập xuống thì cũng phải giữ bình tĩnh hay sao?”  
“Bố dạy phải ạ”, Mục Sảng gật đầu nói: “Thế nhưng chuyện này con thật sự không nhẫn nhịn được!”  
.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện