“Đại ca, Chúc Long về rồi!”, Mục Hàn vừa từ chỗ đạo trưởng Cửu Dương trở về, Hoàng Điểu đã báo cáo với anh.
Lúc này Chúc Long cũng đi về phía Mục Hàn.
Nhìn sắc mặt của Chúc Long, Mục Hàn lập tức hiểu ra thái độ của nhà họ Long ở thủ đô đối xử với Chúc Long.
“Đại ca, tôi đã quyết định rồi!”, Chúc Long đến trước mặt Mục Hàn, nói với vẻ mặt đầy kiên định: “Sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến nhà họ Long ở thủ đô, để tất cả bọn họ đều biết cái gì gọi là gieo nhân nào gặt quả đấy”.
Thái độ của người nhà họ Long ở thủ đô quả thật khiến Chúc Long rất đau lòng.
Mười năm trôi qua, không một ai có thể quan tâm Chúc Long dù chỉ một chút.
Ai nấy đều vô cùng lạnh nhạt vô tình.
Thậm chí ngay cả bố mẹ ruột của Chúc Long cũng thế.
“Được!”, Mục Hàn giơ tay vỗ vai Chúc Long, gật đầu nói: “A Long, dù cậu có đưa ra quyết định gì, tôi và các anh em cũng sẽ ủng hộ cậu hết lòng!”
“Ngày mai tôi sẽ đi cùng cậu, tận mắt nhìn cậu san phẳng nhà họ Long ở thủ đô!”
“Chúng tôi cũng ủng hộ anh!”, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết cũng đều bày tỏ thái độ.
“Cảm ơn đại ca và các anh em!”, Chúc Long không khỏi cảm động.
Hơn mười năm nay, không có được tình thương của người nhà, ngược lại Chúc Long đã có được tình bạn của những anh em này.
Một đêm tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau.
Chúc Long dậy từ sớm, đợi Mục Hàn và ba chiến thần còn lại ở cửa.
Vì ngày hôm nay, Chúc Long đã đợi quá lâu rồi.
Ở một diễn biến khác.
Nhà họ Long ở thủ đô.
Với tư cách là hoàng tộc số một ở thủ đô, trước mặt lại đang cố gắng để đặt chân vào tầng lớp thế gia, nhà họ Long ở thủ đô kiểm soát mọi hành động của người trong gia tộc vô cùng nghiêm khắc, cho dù là ăn bữa sáng đơn giản cũng phải cùng một phòng ăn.
Gia chủ Long Chấn Quốc chưa động đũa, dù có đói đi chăng nữa thì cũng không ai được ăn trước.
Vì chuyện hôm qua Chúc Long đột nhiên xuất hiện, bầu không khí của cả phòng ăn trở nên vô cùng ngột ngạt.
Nhất là trước khi đi Chúc Long còn nói năng bậy bạ rằng sẽ san phẳng nhà họ Long ở thủ đô vào tám giờ ngày hôm nay.
Rõ ràng tâm trạng của Long Chấn Quốc không ổn lắm, sau khi mọi người đến đủ, cụ ta vẫn không nhấc đũa lên.
Cũng không ai dám lên tiếng.
“Đã bảy giờ năm mươi lăm phút rồi”, Long Phi Thiên là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh: “Ông nội, còn năm phút nữa là đến tám giờ - thời hạn mà Long Tiếu Thiên đã nói”.
“Đã giờ này rồi, cháu nghĩ tên đó...” “Ông thấy thằng nhãi đó sẽ không đến đâu”, Long Chấn Quốc liếc nhìn Long Phi Thiên, bực dọc hừ một tiếng: “Hôm qua nó nói như vậy, chắc chắn là vì thể diện, trước đây tính cách nó như thế nào, ông đều rõ hơn ai hết”.
“Để không bị mất mặt nên