"Rồng?", nghe Chúc Long nói vậy, Tiêu Nam Yến càng cười lớn hơn: "Long Tiếu Thiên, tôi thấy anh ngồi tù mười năm nên não cũng bị hỏng luôn rồi à?"
"Mấy người các anh, còn không bằng ăn mày, lại còn tự cho mình là rồng sao?"
"Nam Yến, đừng phí lời với anh ta”, Long Phi Thiên nói với Chúc Long: "Niệm tình anh đã từng là người nhà họ Long ở thủ đô, tôi cho anh thêm cơ hội nữa, tự mình rời đi, tôi sẽ coi như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra”.
"Mười năm trôi qua, Tiêu Nam Yến cô vẫn là dạng ếch ngồi đáy giếng như cũ, cô mãi mãi sẽ không tưởng tượng được những người đứng sau lưng tôi ở Hoa Hạ là người như thế nào đâu!"
Chúc Long đưa tay chỉ vào Long Phi Thiên nói: "Còn cậu nữa, Long Phi Thiên! Tôi cũng có thể cho cậu một cơ hội, chỉ cần cậu quỳ xuống, dập đầu với tôi ba cái, tôi có thể tha cho cậu tội chết!"
"Điên rồi, điên thật rồi!", Long Chấn Quốc giận tím mặt nói: "Dám mở miệng nói ngông cuồng, lẽ nào cậu ngồi tù mười năm chỉ nhận được sự cải tạo như vậy sao?" "Ông nội, cần gì phải phí lời với anh ta!", Long Phi Thiên lạnh lùng hừ một tiếng nói: "Để cháu giết thằng ranh này, dám ngông cuồng như vậy trước mặt nhà họ Long, nhất định phải trả cái giá thật đắt!"
"Đến đây!", Chúc Long vẫy tay nói: "Long Phi Thiên, tôi tiếp cậu!"
"Hôm nay chính là ngày chết của cậu!"
Nghe thấy Chúc Long nói vậy, đám người nhà họ Long bật cười ha hả.
Long Phi Thiên đường đường là người đứng đầu trong TOP cậu chủ ở thủ đô, hơn nữa đã ngồi vững khoảng mười năm nay, nhìn khắp thủ đô, cho dù là cậu chủ nhà thế gia cũng hiếm có đối thủ.
Người mà mười năm trước bại dưới tay của Long Phi Thiên lại tuyên bố rằng muốn giết Long Phi Thiên?
Trong mắt của người nhà họ Long, việc này quả thật là một câu chuyện nực cười.
Ngay cả Long Phi Thiên cũng bày ra vẻ mặt trào phúng.
"Người phải chết là anh!", Long Phi Thiên gầm lên rồi thân thể bỗng vụt mất.
Nhất thời giống như bóng ma, lao thẳng tới chỗ Chúc Long.
Tốc độ của Long Phi Thiên quả thực rất nhanh.
Nếu đổi lại là người bình thường, e rằng hoàn toàn không nhìn rõ bóng dáng của Long Phi Thiên.
Nhưng trong mắt Chúc Long, người đã chinh chiến trăm trận, thì tốc độ của Long Phi Thiên lại quá chậm.
Tưởng chừng như mắt thường cũng có thể thấy.
Đến khi Long Phi Thiên tới gần Chúc Long, anh ta vô cùng ung dung, nghiêng người tránh được.
Thậm chí chân còn không di chuyển.
"Hả?", phản ứng nhanh nhạy của Chúc Long khiến Long Phi Thiên cảm thấy hơi kinh ngạc: "Thật không ngờ, anh ngồi tù mười năm lại tiến bộ lên không ít!"
"Có điều, cũng chỉ có đến vậy thôi!"
Long Phi Thiên lại lần nữa tấn công Chúc Long.
"Quá chậm, quả thật quá chậm!", điều khiến Long Phi Thiên hoảng hốt là tốc độ như mũi tên của bản thân lại là thứ để Chúc Long châm biếm: "Đã mười năm trôi qua rồi, Long Phi Thiên, cậu thật sự là chẳng có chút tiến bộ nào!"
"Lẽ nào cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
"Đáng chết!", Long Phi Thiên vừa giận vừa thẹn, lực trong tay cũng tăng lên mấy phần.
Hắn quyết định phải một quyền đánh bẹp Chúc Long khiến anh ta phải quỳ xuống đất xin tha mạng.
Nhưng sự thật lại không như những gì Long Phi Thiên tưởng tượng.
Lần này Chúc Long không lựa chọn tránh né mà trực tiếp đối đầu.
Khi Long Phi Thiên dồn hết toàn lực vào cú đấm lên ngực Chúc Long, hắn cảm thấy giống như bị va vào tường đống vách sắt, một trận ê ẩm.
Chúc Long lại không hề hấn gì.
"Sao lại như vậy?", Long Phi Thiên nhất thời vô cùng sợ