Lần đầu tiên nhìn nàng ở khoảng cách gần, Vô Danh biết rõ, cả đời mình đã gắn liền với cô gái trước mặt này.
Ông ngượng ngùng cảm ơn nàng vì những lần nàng cho Bob ăn, nàng chỉ cười và đáp không có chi.
Nụ cười đó, giống như mặt trời hạ mình trên những tán lá, khe khẽ âu yếm hồn Vô Danh những tia nắng đầu mùa.
Như được tiếp thêm sức mạnh, Vô Danh đã hỏi nàng rằng liệu ông có thể đến nhà nàng vào lần tới không.
Nàng đáp vâng, và cũng như bao chuyện tình đẹp đẽ đã có mặt trên đời, hai người đã được gắn kết với nhau bằng một cuộc hôn nhân sau đó, cũng như cuộc chia ly đã được định sẵn bởi chiến tranh cận kề.
Ít lâu sau đó, Vô Danh và người ông yêu đã quyết định tiến tới hôn nhân.
Lễ cưới được tổ chức khá nhỏ, chẳng có mấy mặt khách mời cùng họ hàng đôi bên.
Song, Vô Danh luôn cố gắng để tạo ra những điều tuyệt vời nhất cho vợ mình.
Ông đã trang trí lễ cưới nhỏ của mình thành một ngôi vườn cổ tích, đầy hoa tím mộng mơ và hàng chục dãy bóng bay đủ màu.
Ông biết, đó chưa là gì so với thân phận của nàng, nhưng là tất cả những gì ông có thể làm.
Lễ cưới xong xuôi, cả hai nhanh chóng tiến vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc và có con không lâu sau đó.
Tin mừng đến với hai người vào một ngày nắng ấm, khi người vợ bất chợt bị cơn ốm nghén tìm đến.
Tuy nhiên, niềm vui chưa đến được bao lâu thì nỗi buồn lập tức ập đến.
Đất nước gặp chiến tranh, chính phủ bắt buộc phải đưa ra thông báo về việc kêu gọi các thanh niên trai tráng đi lính, hòng phụ giúp đất nước vượt qua cơn hoạn nạn chiến tranh.
Ban đầu, ông không muốn đi, vì ông xót vợ mình và đứa con vẫn còn ở trong bụng.
Ông muốn bản thân mình được chứng kiến cảnh con chào đời cũng như cất tiếng gọi cha đầu tiên.
Ấy mà, vợ ông cứ bên cạnh khuyên can, thúc giục ông mau đi lính.
Ông biết, vợ ông không muốn ông chịu cảnh dân làng bàn tán xôn xao, chứ thật ra nàng nào muốn ông xông vào đường chết.
Nghe lời vợ, ông lên đường đi lính.
Cứ ngỡ đó chỉ là một cuộc chiến kéo dài tầm dăm năm, mà không, nó kéo dài tưởng chừng như vô hạn.
Chiến tranh đã kéo mất phần hồn ông đi, làm nó trở nên héo hon, gầy guộc vô cùng.
Ông đau đớn trước cái chết của những người bạn thân thương, những người mới hôm nào còn khoác tay trò chuyện, nay đã hồn lìa khỏi xác, thân xác đứt lìa.
Ông đau lắm! Nước mắt ông cạn dần bởi thời cuộc, để rồi, sự khát máu đã trỗi dậy trong tâm hồn ảm đạm thương đau.
Ông bắt đầu học cách bắn tỉa, giết người thành thạo hơn.
Ông không còn để đồng đội của mình phải chết nữa, bằng cách hi sinh một gia đình khác đang ngóng trông người chồng trở về.
Ông trở thành sát nhân trong chính đại đội của mình.
Họ tôn vinh ông, đem ông trở thành biểu tượng của chiến thắng.
Nhưng chỉ ông biết rõ, lòng mình phải đớn đau biết chừng nào khi gi3t chết một người cha, một người chồng đến từ một gia đình khác.
Họ có thể là kẻ địch của ông, nhưng họ chỉ đang đấu tranh vì đất nước của họ, vì hòa bình cũng như vinh quang đã xa tận phương nào.
Ông bắt đầu bị trầm cảm.
Đầu óc ông bị quay cuồng bởi tội lỗi, nhịp đập con tim càng lúc