Phó Văn Lâm khom người xuống, nhặt lại thuốc lá trong thùng rác lên, sau đó châm một điếu thuốc lên.
Cô trợ lý vẫn muốn đi ngăn cản, nhưng Phó Văn Lâm lại khua khua tay với cô ta, lần này cô trợ lý không nói gì nhiều, ngoan ngoãn lùi lại đứng qua một bên.
“Ông Lâm, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?” Người phụ trách đó nói: “Nếu như chúng ta không chấp nhận yêu cẩu của tập đoàn Ngọc Tề, thì rất có khả năng sẽ đem đến tai họa rất lớn cho Quỹ Sao Quang chúng ta.”
Phó Văn Lâm trầm tĩnh hồi lâu, cuối cùng nặng nề phun ra sáu chữ: “Đừng để ý đến ông ta!”
“Nhưng mà, ông Lâm...!”
“Không cần thiết phải nói nhiều, những chuyện như thế này chúng ta tuyệt đối không được thỏa hiệp, đi làm việc đi, nên làm gì thì cứ làm, những chuyện còn lại cứ để tôi xử lý.”
“Vậy được thôi!”
Người phụ trách này với cô trợ lý quay người rời khỏi phòng làm việc, Phó Văn Lâm hút từng hơi từng hơi, hút hết điếu thuốc cầm trong tay.
Sau đó ông lại ho dữ dội, ông cảm thấy trong cổ họng của mình đột nhiên có một mùi máu tanh, ông vội vàng lấy khăn tay bụm miệng lại, sau khi lấy khăn tay xuống thì trên khăn tay có một vết máu tươi.
Phó Văn Lâm hít sâu một hơi, giấu khăn tay vào trong ngăn kéo, trong ánh mắt có chút buồn rầu.
Khoảng nửa tiếng sau thì điện thoại của ông vang lên.
Màn hình điện thoại hiện lên là một số lạ, mặc dù ông không hề biết số điện thoại này rốt cuộc là của ai, nhưng trong lòng ông đã đoán ra được kha khá rồi.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói diễu võ ương oai của Tôn Ngọc Vinh: “Ông Lâm, lúc nãy Quỹ Sao Quang bên ông từ chối yêu cẩu của tổ chức tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi, ông đây là muốn đá chọi đá với tập đoàn Ngọc Tề chúng tôi sao?”
Gân xanh trên trán Phó Văn Lâm đã sớm nổi lên rồi, lúc này trong lòng ông vô cùng phẫn nộ, nhưng ông không có thể hiện ra trong điện thoại.
“Ông Vinh, Quỹ Sao Quang chúng tôi là toàn tâm toàn ý làm từ thiện, hơn nữa bên chúng tôi cũng đã có kênh quyên góp thuần thục rồi, cho nên...!”
Lời Phó Văn Lâm vẫn chưa nói xong thì đầu dây bên kia truyền đến tiếng chửi mắng của Tôn Ngọc Vinh: “Ông Lâm, ông đây là có ý gì, ý của ông là tổ chức của tập đoàn Ngọc Tề không phải toàn tâm toàn ý làm từ thiện hả? Hay là ông xem thường tập đoàn Ngọc Tề của tôi?”
“Ông